Chương 77: Giơ ngón tay giữa lên, ngươi có ngon thì đuổi theo đi

Ba phút sau!

"Dừng tay!"

Khi lão giả áo xám nhìn thấy hai người Hoàng Tiểu Phi và Mạnh Đường Vũ đao đao thấy máu, chiến đấu không cần mạng thì lo lắng hô to lên.

Chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ hai tên tiểu tử thúi này giống như hội trưởng nói, tất cả đều điên rồi?

Thấy hai người nghe mình nói nhưng không có phản ứng gì, Mạnh Hải Phong bất an, vội vàng vọt tới chỗ hai người.

"Trận pháp!"

Nhưng mà khi Mạnh Hải Phong phát hiện mình cách hai người không đủ mười mét thì cho dù có xông như thế nào đi nữa cũng không thể tới gần hai người thì đột nhiên nghĩ tới điều gì, đưa mắt nhìn Diệp Phong đang ngủ say trên giường linh thạch.

"Người đó hẳn là Diệp thiếu mà hội trưởng nói!"

Trẻ tuổi như vậy, trận pháp tạo nghệ không thể nào đạt tới độ cao như thế, vậy chắc chắn là vận dụng trận kỳ, hơn nữa còn là trận kỳ phẩm cấp cực cao, nếu không thì hoàn toàn không thể nào vây được ta, dù sao ta có tu vi mạnh mẽ Độ Kiếp Cảnh tứ trọng!

"Mạnh Đường Vũ, nhanh dừng tay cho ta!"

"Có phải ngươi điên rồi hay không!"

Đúng lúc này, Hoàng Tiểu Phi trọng thương ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi, Mạnh Đường Vũ sắc mặt lạnh như băng cầm chiến đao trong tay vọt thẳng đến trước người đối phương chém xuống, nhìn thấy cảnh này, Mạnh Hải Phong gấp hô to lên lần nữa.

Oanh!

Theo một tiếng vang thật lớn, nhìn thấy trong lúc tối hậu quan đầu, Hoàng Tiểu Phi dùng hết toàn lực xoay người tránh thoát một kích trí mạng này, Mạnh Hải Phong cũng thở phào nhẹ nhõm, mà lưng đạo bào hắn đã bị mồ hôi lạnh thấm ướt!

Vừa nãy, con của hắn kém chút một đao chém chết Thiếu chủ nhà mình, nếu không phải Hoàng Tiểu Phi may mắn tránh thoát, nghĩ đến đây, hắn đã không còn dám nghĩ nữa!

"Trận kỳ!"

"Rốt cuộc trận kỳ ở đâu!"

"Đáng chết, ta không hiểu trận pháp, hơn nữa còn là trận kỳ phẩm cấp cao như thế, ta hoàn toàn không tìm thấy phương pháp phá giải!"

Nhìn hai người đã máu me đầm đìa nhưng vẫn liều mạng chiến đấu, Mạnh Hải Phong lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại hoàn toàn không có cách giải quyết trận pháp bình chướng trước mắt!

Bành! Bành!

Lúc này, phía dưới, rốt cuộc hai người Hoàng Tiểu Phi và Mạnh Đường Vũ cũng kiệt lực, song song ngã trên mặt đất.

"Kết thúc, cuối cùng kết thúc!"

Mà nhìn thấy hai người kiệt lực ngã trên mặt đất, Mạnh Hải Phong gấp đi lòng vòng trong mê trận cũng thở phào nhẹ nhõm!

"Làm gì, bọn họ muốn làm gì?"

Không lâu sau, Mạnh Hải Phong phát hiện dị dạng, rõ ràng người bị thương nặng, thể lực cạn kiệt, nhưng lúc này hai người đều bò tới chỗ Diệp Phong.

Ánh mắt kiên định!

Chiến ý bất khuất!

Khi Mạnh Hải Phong nhìn thấy trạng thái của Hoàng Tiểu Phi lúc này thì toàn thân đột nhiên run lên, hoàn toàn không thể tin được đây là Thiếu chủ ăn chơi mà hắn trông từ nhỏ đến lớn!

"Đúng rồi, Huyết Tham Đan!"

Theo hai người không ngừng bò, ánh mắt Mạnh Hải Phong cũng nhìn theo hướng mắt hai người, một trăm viên huyết sắc đan dược bị từng tia huyết khí quấn quanh chỉnh chỉnh tề tề bày dưới đất.

Dùng hai phút, Hoàng Tiểu Phi và Mạnh Đường Vũ mới bò tới trước Huyết Tham Đan, hai người không có chút do dự, tự mình cầm một viên Huyết Tham Đan nuốt xuống.

Dược hiệu kinh khủng bắt đầu nhanh chóng chữa trị thân thể tràn đầy vết thương của hai người.

Năm phút sau!

Hoàng Tiểu Phi chỉ dùng một viên cửu vân Huyết Tham Đan thì hoàn toàn khôi phục lại, mà Mạnh Đường Vũ thì dùng hai viên Huyết Tham Đan.

"Mạnh quản gia, tái chiến!"

"Ta đã cảm nhận được một tia Đấu Chiến Thánh Thể!"

Lúc này, Hoàng Tiểu Phi tràn đầy chiến ý nhìn Mạnh Đường Vũ, lên tiếng nói.

Keng!

Không có nói nhảm, chiến đao trong tay Mạnh Đường Vũ phát ra một tiếng vang giòn, vọt thẳng đến Hoàng Tiểu Phi.

"Điên rồi!"

"Mẹ nó, các ngươi điên thật rồi!"

Nhìn thấy hai người dùng Huyết Tham Đan thất truyền khôi phục thương thế sau đó lại chiến đấu với nhau, Mạnh Hải Phong tâm tính đổ sụp!

Một giờ!

Hai giờ!

Bảy giờ!

Sắc trời hơi sáng, hai người vẫn đang toàn lực chiến đấu, trong năm tiếng này, bọn họ lại nuốt Huyết Tham Đan bốn lần!

Mà lúc này, một tia kim mang yếu ớt thoáng hiện trên người Hoàng Tiểu Phi, nhưng mà bởi vì ánh nắng xuất hiện nên tia kim quang yếu ớt này bị che giấu mất.

"Tên điên!"

"Phá của!"

Lúc này Mạnh Hải Phong lại ngồi ở chỗ cách hai người mười mét không ngừng mắng, cho dù luận bàn chiến đấu thì cũng không thể đao đao trí mạng, chỉ cần có một sai lầm thì sẽ chết người.

Hơn nữa, coi như bản thân bị trọng thương thì cũng không thể phục dụng Huyết Tham Đan trong truyền thuyết, còn có rất nhiều loại đan dược có thể chữa trị thương thế mà.

Nghĩ đến hai người đã phục dụng hết mười lăm viên Huyết Tham Đan, Mạnh Hải Phong cảm thấy trái tim đang chảy máu, mỗi một viên Huyết Tham Đan đều là vô giá!

Nếu như Mạnh Hải Phong biết những Huyết Tham Đan đó đều là cửu vân đan dược trong truyền thuyết thì sợ là sẽ bị tức hôn mê!

Lại qua hai giờ.

Diệp Phong cũng tỉnh lại từ trong cơn ngủ say, nhìn thấy hai người vẫn đang chiến đấu thì cũng cảm thấy có chút không thú vị.

Hả?

Đang lúc Diệp Phong chuẩn bị xem xét sản phẩm bại gia hôm nay thì chợt thấy cách đó không xa, Mạnh Hải Phong ngồi dưới đất hùng hùng hổ hổ mắng, chuyện này khiến sắc mặt hắn thay đổi, thầm nghĩ: "May mà đêm qua ta vận dụng một trận kỳ!"

Kiểm tra một hồi, trận kỳ còn thừa lại một tiếng, Diệp Phong trực tiếp lấy một trận kỳ khác từ không gian hệ thống ném ra ngoài, mục tiêu chính là lão giả áo xám Mạnh Hải Phong không có ý tốt đó!

"Được, trận kỳ này có thể vây khốn lão gia hỏa đó mười giờ, dựa vào tốc độ của Mạnh quản gia, sau mười tiếng, mệt chết đối phương cũng đuổi không kịp, coi như có thể đuổi kịp thì lão tử lại cho hắn một trận kỳ!"

Nghĩ đến đây, Diệp Phong tỏ vẻ đắc ý.

"Hắn nhìn thấy ta rồi?"

"Xem ra mê trận này có hiệu quả rất kì lạ, người bên ngoài có thể nhìn thấy người ở trong mê trận, mà hắn thân là người điều khiển trận kỳ, cũng có thể nhìn thấy người bên ngoài, cũng không biết hai tên đó có thể nhìn thấy ta hay không."

Nhìn thấy Diệp Phong vừa mới chú ý tới mình, Mạnh Hải Phong cũng suy đoán hiệu quả của mê trận cao cấp này!

"Như thế cũng tốt!"