"Ta vừa mới đạt được phần thưởng đan phương, hình như chính là đan phương Huyết Tham Đan."
Nghe Mạnh Đường Vũ nói Huyết Tham Đan, Diệp Phong mới nhớ tới đan phương mà mình vừa mới hoàn thành bại gia hành vi lấy được.
"Mặc kệ, có đan phương cũng không có tác dụng gì, hệ thống, vô hạn tiêu hao điểm phá sản, mở bình đan dược, chỉ định bát phẩm Huyết Tham Đan, số lượng mười viên."
Diệp Phong không nghĩ nhiều nữa, trực tiếp ra lệnh cho hệ thống.
Mặc dù chỉ định bát phẩm đan dược thì tỉ lệ chỉ có hai mươi phần trăm nhưng bây giờ hắn còn có hơn bốn vạn điểm phá sản, mỗi một cái bình đan dược chỉ một trăm điểm phá sản mà thôi, tuyệt đối có thể mở ra.
Về phần tại sao mở ra mười viên, thứ mở bình lấy được này có thể phát động phần thưởng phá của, hơn nữa điểm phá sản lấy được cực kỳ khả quan, đương nhiên hắn phải nghĩ cách lấy điểm phá sản đã tổn thất lại được.
"Đinh! Tổng cộng mở ra tám mươi cái bình đan dược, tiêu hao tám ngàn điểm phá sản, nhận được mười viên cửu vân bát phẩm Huyết Tham Đan."
Không đến ba giây, tiếng hệ thống nhắc nhở lập tức vang lên trong đầu Diệp Phong.
"Vị công tử này, không bỏ ra được cũng không sao, ta chỉ đùa một chút thôi, dù sao Huyết Tham Đan đã thất truyền lâu rồi..."
Thấy cả buổi mà Diệp Phong không có phản ứng gì, Mạnh Đường Vũ cũng cảm thấy hình như mình chơi hơi quá, dù sao Diệp Phong ngoại trừ bại gia khoe của ra thì cũng không có khiến cho người ta ghét.
Nhưng mà ngay lúc Mạnh Đường Vũ nói được nửa câu thì thấy trong tay Diệp Phong xuất hiện một viên đan dược đỏ hồng như máu, trên đan dược có từng tia huyết khí mà mắt thường cũng có thể thấy được quấn quanh đó!
"Cửu vân!"
"Cửu vân Huyết Tham Đan!"
Khi Mạnh Đường Vũ cẩn thận nhìn, phát hiện viên Huyết Tham Đan này lại là một viên cửu vân Huyết Tham Đan thì trong nháy mắt la thất thanh lên, ánh mắt lộ vẻ khó tin.
"Mạnh quản gia, chớ ngẩn ra đó, tranh thủ phục dụng Huyết Tham Đan đi."
Nhìn Mạnh Đường Vũ ngẩn người, Diệp Phong thúc giục, dù sao đối phương không tranh thủ ăn viên đầu tiên thì chín viên còn lại hắn không thể lãng phí được!
"Công tử, thật ra thì, thật ra thì thương thế của ta không nghiêm trọng lắm, khôi phục một ngày là có thể khỏi hẳn, hoàn toàn không cần phục dụng đan dược trân quý như thế."
Lúc này Mạnh Đường Vũ vội vàng chối từ, đừng nói chỉ là khí huyết công tâm, cho dù bị thương nghiêm trọng thì hắn cũng hoàn toàn không nỡ phục dụng viên cửu vân Huyết Tham Đan này, bởi vì đan dược này có thể nói là vô giá!
Nói một câu không dễ nghe, bán hắn đi cũng không đáng viên đan dược này!
"Trân quý?"
"Viên đan dược nát này mà cũng tính trân quý?"
Nghe Mạnh Đường Vũ nói như vậy, Diệp Phong tỏ vẻ không hiểu, dù sao đan phương cũng có, nếu hắn biết luyện đan, chuẩn bị kỹ linh thảo, như vậy còn không phải là có thể luyện chế ra dễ dàng sao.
Nói xong, Diệp Phong đi đến chỗ con ngựa hoang bên cạnh xe ngựa.
Đan dược nát?
Đừng nói là cửu vân trong truyền thuyết, cho dù nhất văn thì toàn bộ Huyền Thiên đại lục cũng không nhất định có thể tìm ra một viên, ngươi nói nó là đan dược nát?
Nghe Diệp Phong nói như vậy, hai người Hoàng Tiểu Phi và Mạnh Đường Vũ liếc nhau, đều nhìn thấy được vẻ bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Người ta là thần hào phá của phát rồ, người ta nói là đan dược nát ngươi có thể làm gì được người ta?
"Không!"
Nhưng mà khi hai người nhìn thấy Diệp Phong đem cửu vân Huyết Tham Đan vô giá đó bỏ vào miệng ngựa hoang thì đều thần sắc đại biến lên tiếng kinh hô!
Nhưng cũng đã muộn, ngựa hoang duỗi đầu lưỡi ra, nuốt Huyết Tham Đan trong tay Diệp Phong vào trong miệng nhai nhai.
Phát rồ?
Phải nói là táng tận thiên lương!
Nhìn thấy cửu vân Huyết Tham Đan mà mình cũng không nỡ ăn lại bị một con ngựa hoang ăn hết, Mạnh Đường Vũ cảm thấy trái tim mình đang chảy máu!
"Đinh! Phương thức phá của phù hợp tiêu chuẩn, người chứng kiến phù hợp tiêu chuẩn, chúc mừng túc chủ phá của thành công, thưởng ba ngàn điểm phá sản!"
Ồ!
nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống bỗng nhiên vang lên, Diệp Phong mừng rỡ, hắn không ngờ được là chỉ tốn có một viên cửu vân Huyết Tham Đan thì được thưởng ba ngàn điểm phá sản, nếu như hắn phá hết chín viên, chẳng phải là có thể nhận được hai mươi bảy ngàn điểm phá sản sao, trừ điểm phá sản tiêu tốn khi mở bình đan dược thì coi như lời được một vạn chín ngàn điểm phá sản.
"Đừng!"
Hoàng Tiểu Phi và Mạnh Đường Vũ còn chưa kịp tỉnh táo lại từ hành vi phá của tán tận thiên lương của Diệp Phong thì lại nhìn thấy đối phương lấy một viên cửu vân Huyết Tham Đan ra đút cho ngựa hoang lần nữa, tình huống này khiến cho hai người sụp đổ hô to lên.
"Đinh! Phương thức phá của phù hợp tiêu chuẩn, người chứng kiến phù hợp tiêu chuẩn, chúc mừng túc chủ phá của thành công, thưởng ba ngàn điểm phá sản!"
Không thèm nghe tiếng hai người kêu gào, nghe được tiếng của hệ thống vang lên trong đầu lần nữa, Diệp Phong quả quyết lấy viên cửu vân Huyết Tham Đan thứ ba ra!
Viên thứ tư!
Viên thứ năm!
Đến cuối cùng, Hoàng Tiểu Phi và Mạnh Đường Vũ đứng cách đó không xa đã triệt để chết lặng!
Thậm chí hai người đều sinh ra ảo giác, cửu vân Huyết Tham Đan chỉ là đan dược nát dùng để cho dã thú ăn mà thôi!
"Mạnh quản gia, cửu vân Huyết Tham Đan này, ngươi xem..."
Không đợi Diệp Phong nói xong, Mạnh Đường Vũ trực tiếp cầm lấy cửu vân Huyết Tham Đan mà Diệp Phong đưa tới nuốt vào, toàn bộ quá trình nước chảy mây trôi, hoàn toàn không nhìn ra trong lòng hắn có chút dấu hiệu giãy dụa nào.
"Khoan hãy nói, hương vị cũng không tệ lắm."
Cảm nhận được dược hiệu của cửu vân Huyết Tham Đan bắt đầu dâng lên trong cơ thể, Mạnh Đường Vũ thuận miệng đánh giá một phen.
"Ai!"
"Mạnh quản gia, cuối cùng ngươi vẫn biến thành loại người mà mình từng ghét nhất."
Nghe Mạnh Đường Vũ thuận miệng nói ra đánh giá, bên cạnh, ánh mắt Hoàng Tiểu Phi nhìn về phía Diệp Phong tràn đầy sợ hãi.
Mạnh Đường Vũ, người được thương hội nhà mình gọi là gà trống sắt, cuộc đời hắn thứ mà hắn không ưa nhất chính là hành vi phá của, thậm chí chống lại hành vi phá của tới mức như bệnh.