Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Vô Địch Từ Phá Của Bắt Đầu

Chương 70: Thiên lôi thịnh yến, thưởng thần thông Thiện Ác Phật Đà (2)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Từng đạo thiên lôi ngưng tụ thành hình trên không trung, bởi vì tất cả mọi người cùng nhau ném ra Thiên Lôi Phù Lục, mấy ngàn đạo thiên lôi cùng nhau ngưng tụ trên không trung, cảnh tượng này khiến cho mỗi người tâm thần rung mạnh, thậm chí cảm thấy đời này cũng không thể nào quên được cảnh tượng rung động như thế!

Oanh! Oanh! Oanh!

Thiên lôi hạo đãng, lôi âm cổn cổn!

Trong nháy mắt khi hơn chín ngàn đạo thiên lôi từ không trung ầm vang rơi xuống, mặt đất rung chuyển!

Bụi mù nổi lên khắp nơi, đại địa chấn động!

Khi tất cả bình tĩnh trở lại, khu vực rộng lớn bị hơn trăm người vây quanh đã biến thành một cái hố sâu to lớn!

"Đinh! Chúc mừng túc chủ lãng phí hết sản phẩm bại gia hôm nay, thưởng một ngàn điểm phá sản, thưởng thần thông Thiện Ác Phật Đà!"

Choáng váng!

Diệp Phong nghe hệ thống nhắc nhở, choáng váng, hắn không ngờ được phần thưởng lần này lại là một cái thần thông!

Không chỉ có như thế, thậm chí hệ thống còn không có cho đưa ra bất kỳ tin tức gì về thần thông này, giống như cần hắn thi triển mới có thể hiểu rõ.

"Nói hay không nói cũng được, lần này có thể nhận được thần thông đều là nhờ phúc của những người này!"

"Hệ thống, cho mỗi người một trăm triệu cực phẩm linh thạch, không quá đáng chứ!"

Lúc này, Diệp Phong rất là vui vẻ, thân ở thế giới huyền huyễn, thứ hắn muốn có chín là thần thông độc nhất vô nhị, mặc dù không có được bất kỳ tin tức gì nhưng chỉ với cái tên thôi thì cũng có thể cảm nhận được cái thần thông này tuyệt đối không đơn giản!

"Đinh! Số lượng quá cao, không phù hợp tiêu chuẩn phá của!"

Nhưng hệ thống lại tạt cho Diệp Phong chậu nước lạnh.

Một ngàn vạn!

Một trăm vạn!

Rốt cục, khi Diệp Phong hạ thấp xuống còn một vạn cực phẩm linh thạch thì rốt cuộc hệ thống cũng cho hắn thông qua, nhưng mà Diệp Phong luôn cảm thấy hệ thống cũng không có hài lòng lắm với số lượng linh thạch này, nhưng vì không chịu nổi mình quấy rầy đòi hỏi cho nên mới miễn cưỡng đồng ý.

"Lão Trương, nhanh quất ta một bạt tay đi, ta cứ cảm thấy hôm nay giống như là ta đang nằm mơ, phù lục giá trị tám chín mươi ức miếng đê phẩm linh thạch, vậy mà lại kêu ta ném ra ngoài như là ném rác rưởi, mẹ nó, quá hư ảo!"

"Lần này trở về, ta xem ai còn dám xem thường ta, mẹ nó, lần này tuyệt đối là lần lão tử phong quàn nhất trong đời!"

"Đây chính là cảm giác phá sản sao, mẹ nó, thật là thoải mái!"

Lúc này, tinh thần của hơn trăm tên nhân viên thương đội đều có chút hoảng hốt, chính là vì một đợt vừa rồi chơi quá thoải mái, quá kí©h thí©ɧ!

"Mạnh quản gia, nếu như sau này phụ thân còn mắng ta là bại gia tử nữa thì ngươi nhất định phải làm chứng cho ta đó, so với gia hỏa này thì ta ta sẽ làm nhục ba chữ bại gia tử này đó, hắn mới là phá của thật sự, những chuyện mà ta từng làm trước đây chẳng là cái thá gì cả!"

Lúc này, khi Hoàng Tiểu Phi nhìn về phía Diệp Phong thì trong ánh mắt tràn đầy vẻ sùng bái!

Nghe thiếu chủ nhà mình nói như vậy, Mạnh Đường Vũ cũng bất đắc dĩ cười khổ, bởi vì hắn hoàn toàn không phản bác được!

Một vạn tấm lục phẩm cửu giai phù lục, giá trị một ngàn tỷ miếng đê phẩm linh thạch, số lượng linh thạch khổng lồ như thế, nện đều có thể nện chết hắn!

"Phá của, cái tên này quá phá của!"

"Buồn cười trước đó ta còn giễu cợt đối phương, thế nhưng đối phương lại lấy nhiều phù lục như vậy vả mặt ta!"

Nhìn Diệp Phong sắc mặt bình thản cách đó không xa, Mạnh Đường Vũ cũng bắt đầu suy đoán thân phận của đối phương, rốt cuộc phải có vốn liếng lớn cỡ nào mới có thể để cho đối phương phá của mà không kiêng nể gì như thế!

"Cảm tạ chư vị vừa mới giúp ta ném những phù lục rác đó, những cực phẩm linh thạch này, hi vọng mọi người đừng chê."

Lúc này, toàn bộ người của thương đội đã tập trung trong một khu vực đất trống, tập kết một lần nữa, nhưng nhìn thấy Diệp Phong lần lượt đưa không gian giới chỉ tới, tất cả mọi người trợn tròn mắt lần nữa!

"Một vạn, lại là một vạn miếng cực phẩm linh thạch, là cực phẩm linh thạch!"

"Điên rồi, có phải ta đang nằm mơ hay không, vừa mới cho ta trải qua thời khắc đỉnh phong nhân sinh, ta còn chưa có biểu hiện gì mà đã đưa cho ta nhiều cực phẩm linh thạch như vậy?"

"Nhiều cực phẩm linh thạch như vậy, ta ở làm việc ở thương hội cả đời cũng không kiếm được nhiều như vậy!"

Khi những người đầu tiên nhìn thấy một vạn miếng cực phẩm linh thạch ở trong không gian giới chỉ thì liên tục lên tiếng kinh hô, ánh mắt nhìn Diệp Phong giống như đang nhìn một vị thần tài!

"Mỗi người một vạn miếng cực phẩm linh thạch, một trăm linh tám người, chính là một trăm linh tám vạn cực phẩm linh thạch, rốt cuộc là bại gia tử từ chỗ nào chạy đến, có tiền cũng không thể phá của như vậy được!"

Nhìn Diệp Phong tiếp tục phát không gian giới chỉ cho người ta, Mạnh Đường Vũ bị hù sợ!

"Bại gia tử?"

"Mẹ nó, ta cũng tính là bại gia tử sao!"

"Đợi sau khi trở về, ta nhất định phải nói chuyện này cho phụ thân, nhất định phải để phụ thân biết, hơn mười năm này, ta chịu oan ức vốn không nên thuộc về ta!"

Nhìn Diệp Phong điên cuồng tán tài, Hoàng Tiểu Phi phục, hôm nay hắn thấy được cái gì mới là bại gia tử chân chính!

"Mạnh quản gia, Trương Hải ta cảm tạ thương hội chiếu cố nhiều năm qua, nhưng lần vận chuyển hàng hóa này, đường xá xa xôi, hung hiểm vô cùng, ta không muốn lấy mạng của mình đi cược, có một vạn miếng cực phẩm linh thạch này đủ để ta mua tài nguyên tu luyện trong vòng mấy năm."

"Mạnh quản gia, ngươi cũng biết ta, sở dĩ lựa chọn vận chuyển vật tư với hệ số nguy hiểm lớn nhất chính là muốn kiếm thêm chút linh thạch, đời ta coi như xong, nhưng ta không muốn nhi tử ta cũng giống như ta, bây giờ có một vạn miếng cực phẩm linh thạch này, đủ để ta mua tài nguyên cho nhi tử ta tu luyện."

...

Lúc này, theo người đầu tiên đứng dậy, những người còn lại cũng đều không cố kỵ cái gì nữa, tất cả đều nói ra ý nghĩ của mình.

Mấy phút sau.

Nhìn toàn bộ thương đội chỉ còn lại hai người Hoàng Tiểu Phi với Mạnh Đường Vũ, Diệp Phong choáng váng.

Mẹ nó, còn có thể chơi như vậy?
« Chương TrướcChương Tiếp »