Lão giả mập mạp thuyết phục thanh niên, nếu không phải trang chủ có lệnh thì còn lâu hắn mới trở thành người hộ đạo cho thanh niên, thiên tư ngu dốt, linh căn loại kém, ngang ngược càn rỡ, cả ngày chỉ biết ăn uống vui đùa, hoàn toàn không tập trung tu luyện, chính là một phế vật, nếu không có thân phận này thì sợ là đã chết không biết bao nhiêu lần.
"Bàn lão, ngươi đang dạy ta làm việc?"
Trương Hàng nghe nói như thế, sắc mặt âm lãnh nhìn chằm chằm lão giả mập mạp, lên tiếng chất vấn.
"Không dám!"
Bàn lão vội vàng cúi đầu nói xin lỗi, nhưng trong mắt lại hiện lên hung quang, chỉ hận không thể trực tiếp xuất thủ một bàn tay chụp chết đối phương, nhưng lý trí nói cho hắn biết không thể làm như vậy, nếu không thì chắc chắn sẽ bị trang chủ truy sát!
"A, bên đó có một cái sơn động, hôm nay nghỉ ngơi ở chỗ này!"
"Không gϊếŧ mấy con yêu thú về, đám vương bát đản đó còn cho rằng Trương Hàng ta là phế vật!"
Nói xong, Trương Hàng đi đến sơn động cách đó không xa.
"Hừ!"
"Ngươi chỉ là Linh Hải Cảnh bát trọng, cho dù gặp được yêu thú thì vẫn cần đến ta xuất thủ, cho dù ngươi đem thi thể yêu thú mạnh mẽ trở về, ngươi nghĩ người ta sẽ tin ngươi?"
"Bịt tai mà đi trộm chuông, cực kỳ buồn cười, không có phụ thân ngươi, sợ là sơn trang sẽ không có chỗ cho ngươi dung thân!"
Tức giận bất bình phát tiết một phen, Bàn lão mới vội vàng đuổi theo.
"Xuỵt!"
Nhưng mà khi đi đến cửa sơn động, Trương Hàng chợt ra hiệu cho Bàn lão chớ có lên tiếng, sau đó chỉ vào trong sơn động.
Mượn ánh trăng yếu ớt, khi Bàn lão nhìn thấy giường linh thạch cao nửa mét, dài hai mét, rộng khoảng một mét rưỡi trong sơn động thì trong lòng giật mình, sau đó khóe miệng cũng không bị khống chế co quắp.
Không hề nghi ngờ, thanh niên nằm trong giường linh thạch cực phẩm bên trong tuyệt đối cũng là một bại gia tử bất học vô thuật!
"Học được, lần này ta học được, ca môn bên trong tuyệt đối là ngưu nhân, sao ta lại không nghĩ ra được ý tưởng dùng linh thạch làm giường chứ!"
Nghĩ đến hai ngày này, mình không phải ngủ ở dã ngoại thì chính là sơn động lờ mờ ẩm ướt, cảm thấy cảnh giới mình và đối phương kém xa.
Học được rồi?
Mẹ nó, cái này cũng học, sao ngươi không học chuyện tốt!
Nghe Trương Hàng nói như thế, trong lòng Bàn lão tức điên, thậm chí bị tức đến thân thể toàn là thịt mỡ không nhịn được rung động.
"Nhưng mà học là học, đó toàn là cực phẩm linh thạch!"
Nghĩ đến đây, Trương Hàng ra lệnh cho Bàn lão: "Lập tức gϊếŧ hắn, đêm nay ta phải ngủ trên cái giường linh thạch đó!"
"Thiếu chủ, sợ là thân phận của đối phương cũng không đơn giản, không chừng xung quanh có người hộ đạo của đối phương, bây giờ chúng ta còn chưa có lộ ra địch ý, nhưng nếu như muốn qua đó đánh gϊếŧ đối phương, không chừng người hộ đạo đang ẩn nấp trong bóng tối của đối phương sẽ ra tay."
"Mà ta dùng thần thức tra xét phạm vi ngàn mét xung quanh mà lại không phát hiện chút gì, hoặc là đối phương không có người hộ đạo, hoặc là thực lực người hộ đạo của đối phương trên ta, để cho an toàn, chúng ta nên rời đi đi."
Mặc dù tỉ lệ xuất hiện nguy cơ cũng không lớn nhưng, Bàn lão cũng rất tự tin với thực lực của mình, nhưng hắn nhất định phải cam đoan an toàn trăm phần trăm mới được, một khi Trương Hàng xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đến lúc đó trang chủ cũng sẽ không tha thứ cho hắn!
Già mới có con, trang chủ yêu chiều Trương Hàng vượt xa tưởng tượng của người khác.
"Ta nói gϊếŧ hắn, đêm nay ta phải ngủ trên cái giường linh thạch đó, ta không muốn nói thêm lần thứ ba!"
Trương Hàng nhìn thấy Bàn lão ngỗ nghịch quyết định của mình lần nữa, sắc mặt càng thêm âm trầm.
"Được!"
Thấy Trương Hàng tức giận, Bàn lão bất đắc dĩ đi vào sơn động, một chưởng ẩn chứa linh khí khổng lồ đánh tới Diệp Phong đang ngủ say.
Xoát!
Trong bóng tối, một đạo kim sắc đao mang chợt lóe lên, không chỉ vỡ vụn một chưởng linh lực của Bàn lão mà còn chặt đứt Bàn lão và Trương Hàng ở cửa sơn động!
"Nguy hiểm thật, suýt chút để cho hai tên khốn kiếp này quấy rầy chủ ta nghỉ ngơi."
"Đây là cái gì?"
Kim giáp tráng hán chụp lấy một đạo hồng quang bắn ra từ trong cơ thể Trương Hàng đã chết đi, nhìn côn trùng màu đỏ đang muốn tránh thoát trong tay, hơi vung tay, ném tới chỗ Diệp Phong.
"Tử mẫu trùng có thể truy tung, thú vị, vừa khéo làm chút phiền phức cho chủ ta, như vậy thì ta có thể nhanh chóng đi ra hóng gió!”
Nhìn con tiểu trùng màu đỏ đó cắn cánh tay Diệp Phong một cái, sau đó trực tiếp chết đi, kim giáp đại hán cũng đạp vỡ hư không biến mất trong sơn động.