A?
Ừm!
Nghĩ đến Hoa Ngữ Mộng là cốc chủ Vạn Hoa Cốc, mà Vạn Hoa Cốc còn là thế lực siêu nhiên mạnh hơn cả Tinh Cực Tông, hoàn toàn chính xác là phù hợp với vấn đề của Dạ Lăng Tuyết, Diệp Phong cũng ngây người gaajt đầu thừa nhận.
Thấy Diệp Phong trả lời khẳng định, Dạ Lăng Tuyết cũng nở một nụ cười đắc ý, giống như nhìn thấu Diệp Phong đang đứng sau màn điều khiển toàn bộ thế cục của Huyền Thiên đại lục, nói: "Sư tôn yên tâm, đệ tử tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng, hơn nữa, ta tuyệt đối sẽ làm tốt hơn Đại sư tỷ!"
Hả?
Cái gì?
Đại sư tỷ ngươi là cốc chủ Vạn Hoa Cốc, nàng làm cái gì, ngươi muốn tốt hơn nàng cái gì?
Diệp Phong ngẩn ra, hắn cảm thấy đầu óc của mình hoàn toàn không theo kịp tiết tấu!
"Sư tôn, người của Thiên Cơ Các ở đâu?"
"Ngươi nói cho ta biết vị trí của hắn, ta lặng lẽ tiếp cận hắn, sau đó cố ý chế tạo một cơ hội làm cho đối phương phát hiện ta, sau đó ta có thể theo hắn về Thiên Cơ Các, chỉ cần ta thuận lợi trở thành Thánh nữ Thiên Cơ Các thì mục đích của chúng ta đã đạt được một nửa, còn lại thì ngươi cứ giao cho đệ tử đi."
Lúc này, Dạ Lăng Tuyết càng nói càng kích động, giống như tìm được mục tiêu cuộc sống.
Cái gì?
Ngay đang quay phim chiến tranh tình báo hay sao?
Nghe Dạ Lăng Tuyết nói một loạt kế hoạch, Diệp Phong bó tay toàn tập, ngươi chỉ cần nhớ kỹ người là đệ tử Bại Gia Môn là được rồi, chuyện còn lại ngươi nên làm cái gì thì làm cái đó, rảnh rỗi thì phá của là được rồi, đến lúc đó ta cũng có thể được phần thưởng.
Nhưng ngươi luôn muốn khống chế Thiên Cơ Các, sau đó biến Thiên Cơ Các trở thành thế lực phụ thuộc Bại Gia Môn, ngươi muốn làm gì!
Không được, nhất định phải giải thích rõ ràng cho nàng mới được, nghĩ đến đây, Diệp Phong quay qua nhìn Dạ Lăng Tuyết nói: "Lăng Tuyết, ta cảm thấy hình như ngươi hiểu lầm cái gì, thật ra thì..."
Không đợi Diệp Phong nói xong, Dạ Lăng Tuyết đã ngắt lời Diệp Phong, đưa tay phải ra ngón trỏ đặt ở trước miệng ra hiệu cho hắn im lặng, nói: "Sư tôn, đệ tử đều hiểu, xin sư tôn tin tưởng đệ tử."
Mẹ nó ngươi đừng diễn như vậy được không, mẹ nó, ngươi hiểu cái gì!
Nghe Dạ Lăng Tuyết nói như vậy, Diệp Phong triệt để phát điên, đây là thu đệ tử hay là diễn viên, mẹ nó Oscar nợ ngươi một Tiểu Kim Nhân!
"Tới, nhìn thấy lão thần côn lôi thôi lếch thếch đó không, hắn chính là trưởng lão Thiên Cơ Các."
Đúng lúc này, Diệp Phong nhìn thấy Chu Thông xuất hiện nơi xa, không biết tại sao, bỗng nhiên thở phào nhẹ nhõm, giống như thấy được cứu tinh, thật sự là hắn không gia nhập được vào vở kịch tự biên tự diễn của Dạ Lăng Tuyết, khổ nữa là đối phương còn hoàn toàn không nghe mình giải thích!
"Thiên hạ đệ nhất thần toán?"
"Sư tôn, ông trời cũng giúp chúng ta, ta đi tìm hắn tính một quẻ, hắn sẽ biết ta là ai!"
"Sư tôn, đệ tử đi, ta tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng!"
Nói xong, Dạ Lăng Tuyết cũng nhanh chân bước đến chỗ Chu Thông!
"Mặc kệ, nàng muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó đi, để Thiên Cơ Các đau đầu đi thôi, ta không cản được nữa."
Nhìn Dạ Lăng Tuyết rời đi, Diệp Phong hoàn toàn bỏ cuộc.
Không bao lâu sau, khi Diệp Phong nhìn thấy Chu Thông ở xa xa nhìn mình như là ăn trộm, sau đó dẫn Dạ Lăng Tuyết nhanh chóng rời đi, toàn thân hắn đều tê dại!
Cái tên đó trúng chiêu của Dạ Lăng Tuyết rồi sao!
Về phần Dạ Lăng Tuyết có thể bị Thiên Cơ Các tẩy não, cuối cùng phản bội Bại Gia Môn, phản bội hắn hay không, nói thật hắn hoàn toàn không thèm để ý, dù sao đó là đối phương tổn thất, hắn cũng sẽ không tổn thất cái gì, cùng lắm thì thiếu một người kiếm phần thưởng mà thôi.
"Chờ một chút, có phải ta quên cái gì hay không?"
Nhìn Chu Thông và Dạ Lăng Tuyết hoàn toàn biến mất trong đám người, Diệp Phong vỗ ót một cái, mắng thầm: "Mẹ nó, quên mở ra chức năng truyền âm tông môn và chức năng truyền tống tông môn cho Dạ Lăng Tuyết."
"Được rồi, sau này có cơ hội gặp rồi nói sau."
Nghĩ đến hí tinh Dạ Lăng Tuyết, Diệp Phong cảm thấy tạm thời cách xa đối phương một chút mới tốt.
Nhìn cửa thành đông cách đó không xa, Diệp Phong trầm tư một lát, trực tiếp đi đến cửa thành, không được bao lâu, cuối cùng vẫn phải dựa vào hai chân của mình về Tinh Hồn Tông.
Bên ngoài cửa thành vài trăm mét.
"Hừ!"
"Tên tiểu tử thối nhà ngươi còn muốn đoạt Thánh nữ với Thiên Cơ Các chúng ta, còn không phải là bị ta tìm được trước."
Thông qua thần thức mạnh mẽ phát hiện Diệp Phong rời khỏi Phong Diệp Thành, Chu Thông đắc ý.
"Cái lão thần côn này đúng là sống uổng, lớn tuổi như vậy mà bị sư tôn ta chơi còn cho là mình chiếm thượng phong."
"Buồn cười mới nãy ngươi còn nói ở chỗ này tìm ta vài ngày, xem ra Thiên Cơ Các này cũng không có thần bí mạnh mẽ như nghe đồn, còn không có lợi hại như sư tôn ta, ít nhất sư tôn ta tính được ta sẽ đi vào Phong Diệp Thành vào hôm nay, cũng ở cửa thành đông chờ."
Lúc này, Dạ Lăng Tuyết cũng nhận ra được sự mạnh mẽ của Diệp Phong, cảm thấy có thể bái Diệp Phong vi sư là phúc duyên lớn của mình!
...
Không biết đã đi bao lâu, nhưng theo sắc trời dần dần ảm đạm xuống, Diệp Phong cũng bắt đầu tìm kiếm chỗ ở tạm thời, hắn không thích đi đường vào ban đêm.
Rốt cục khi sắc trời hoàn toàn mờ đi thì Diệp Phong cũng tìm được một cái sơn động, mặc dù bên trong có chút lờ mờ ẩm ướt nhưng Diệp Phong cũng rất hài lòng.
Mười phút sau.
Nhìn cái giường linh thạch do mình dùng cực phẩm linh thạch làm ra, Diệp Phong đắc ý, thân là thần hào phá của, dù hoàn cảnh ác liệt thì cũng không thể ngược đãi mình.
"Dễ chịu!"
Nằm lên giường linh thạch rộng rãi, có linh khí nồng nặc bao phủ, Diệp Phong nhanh chóng cảm thấy buồn ngủ, không bao lâu thì ngủ mất, đi tìm thất tiên nữ chơi.
Bên ngoài sơn động.
"Xúi quẩy!"
"Lại phí công chờ một ngày, thậm chí ngay cả một con yêu thú cũng không có gặp được!"
Một thanh niên quần áo lộng lẫy vẻ mặt không vui, mà lão giả mập mạp đi theo bên cạnh nghe nói như vậy, ánh mắt nhìn thanh niên cũng hiện lên vẻ chán ghét và khinh thường.
"Thiếu chủ, không được thì chúng ta về sơn trang đi."