Chương 64: Cách cục nhỏ, người kém xa đại sư tỷ ngươi

"Cái gì!"

Nghe nói như thế, Chu Thông biến sắc, ánh mắt nhìn Diệp Phong lập tức tràn đầy địch ý!

Dạ Lăng Tuyết!

Cái tên này chính là tên của Thánh nữ mà chính miệng các chủ Thiên Cơ Các nói với hắn!

"Chu lão, ngươi không cần khẩn trương, cũng không cần ôm địch ý lớn như vậy với ta."

"Thật ra thì ta có một cái đề nghị cực kỳ tốt, đó chính là cho Dạ Lăng Tuyết đồng thời gia nhập thế lực của cả hai chúng ta, các ngươi phụ trách chỉ đạo nàng tu luyện bí thuật Thiên Huyền, mà ta phụ trách cung cấp Đốn Ngộ Đan bí thuật Thiên Huyền cho nàng."

Nhìn Chu Thông tràn đầy địch ý, Diệp Phong không nhanh không chậm vừa cười vừa nói.

"Không thể nào!"

"Thánh nữ Thiên Cơ Các ta tuyệt đối không thể gia nhập thế lực khác."

Nhưng mà Chu Thông nghe xong thì trực tiếp cự tuyệt, hoàn toàn không cho thương lượng.

"Nếu là như vậy thì chúng ta dựa vào bản sự của mình đi."

Cười cười, Diệp Phong rút hai chân ra khỏi chậu rửa chân, mang giày, trực tiếp rời khỏi phòng.

Ngươi, rốt cuộc là ai?

Tại sao muốn cướp đoạt Thánh nữ Thiên Cơ Các ta?

Nhìn Diệp Phong rời đi, sắc mặt Chu Thông cũng trở nên ngưng trọng, nếu như là người khác thì hắn đã một bàn tay đập chết rồi, nhưng đối với Diệp Phong thần bí khó lường thì hắn hoàn toàn không dám ra tay.

"Không được, ta cũng phải tranh thủ đi tìm Thánh nữ, tuyệt đối không thể để tiểu tử này tìm được trước!"

Mang giày xong, Chu Thông cũng vội vàng chạy ra khỏi phòng.

Không bao lâu sau, Diệp Phong đã đi tới cửa thành thành đông Diệp Phong Thành, căn cứ hệ thống nhắc nhở, Dạ Lăng Tuyết sẽ nhanh chóng đến gần Diệp Phong Thành, hơn nữa còn đi vào từ cửa thành thành đông.

"Chu Thông đó cũng quá đáng thương, khổ công tìm vài ngày, kết quả người ta còn chưa tới Diệp Phong Thành này, ngay cả chuyện này cũng không tính ra, xem ra Thiên Cơ Các này cũng thường thôi!"

Lúc này, Diệp Phong cũng không nhịn được sinh ra hoài nghi về thực lực của Thiên Cơ Các.

Hai giờ sau.

Một cô gái trẻ tuổi mặc đạo bào màu đen từ cửa thành đông xuất hiện, ánh mắt Diệp Phong nhanh chóng rơi vào trên người của đối phương.

Ngũ quan xinh xắn, bắp đùi thon dài, dáng người ngạo nhân!

"Nữ đệ tử phong vận trẻ trung!"

"Nữ đệ tử trẻ tuổi xinh đẹp!"

"Lý Phi, nếu như chúng ta có duyên có thể gặp nhau lần nữa trong Thiên Đạo Chiến Trường, sợ là ta không thể thu ngươi vào Bại Gia Môn, bởi vì ngươi đã không xứng, nhất định chỉ có thể làm tiểu đệ."

Nghĩ đến đây, Diệp Phong nở một nụ cười anh tuấn trực tiếp đi tới chỗ Dạ Lăng Tuyết.

"Ừm?"

"Có việc?"

Nhìn thấy một thanh niên tuấn lãng ngăn cản đường đi của mình, Dạ Lăng Tuyết khẽ nhíu mày, lên tiếng chất vấn.

"Tự giới thiệu mình một chút, ta tên là Diệp Phong, chính là môn chủ Bại Gia Môn, hôm nay ngươi và ta hữu duyên, muốn thu ngươi làm môn hạ đệ tử, không biết ngươi có bằng lòng hay không?"

Phốc phốc!

Nghe Diệp Phong nói như vậy, Dạ Lăng Tuyết nhịn không được cười ra tiếng, nàng không ngờ được là lại có người lấy tên buồn cười như vậy cho tông môn mình.

Ngây thơ!

Tự đại!

Không biết tự lượng sức mình!

Đây chính là ấn tượng đầu tiên mà Dạ Lăng Tuyết dành cho Diệp Phong.

"Diệp môn chủ, hình như thực lực ngươi chỉ có Khí Động Cảnh Cửu Trọng chứ?"

"Đương nhiên, mỗi người đều có mục tiêu của mình, dù là dùng thực lực này sáng tạo tông môn của mình cũng không gì đáng trách, nhưng ta muốn hỏi một câu, ngươi dựa vào cái gì mà muốn thu ta làm môn hạ đệ tử của ngươi?"

"Ngươi có biết tu vi của ta đã đạt đến Trúc Cơ Cảnh bát trọng?"

Trong mắt Dạ Lăng Tuyết tràn đầy trào phúng nhìn Diệp Phong, hỏi.

"Trúc Cơ Cảnh bát trọng?"

"Vậy thực lực của ngươi đúng là có chút thấp, dù sao Đại sư tỷ ngươi có thực lực Độ Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, chênh lệch hơi lớn."

"Nhưng mà ngươi cũng không cần tự ti, dù sao Bại Gia Môn chúng ta không quan trọng thực lực, chậm rãi tăng lên là được, không gấp."

Diệp Phong nghe xong thì vẻ mặt nghiêm túc trầm tư, cuối cùng nói ra một câu như thế.

? ? ?

Trúc Cơ Cảnh bát trọng còn thấp, sắp cao hơn ngươi hai cái đại cảnh giới đó!

Còn có một Đại sư tỷ Độ Kiếp Cảnh Cửu Trọng đỉnh phong, ngươi thấy ta giống đồ đần lắm sao?

Tự ti?

Ta tự ti em gái ngươi, dáng vẻ rất tuấn tú, nhưng đầu óc có vấn đề!

Dạ Lăng Tuyết cảm thấy mình đứng nói chuyện với một tên đần cả buổi như thế là tự chuốc nhục nhã.

"Ngươi hỏi ta dựa vào cái gì thu ngươi làm môn hạ đệ tử, vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, vi sư có linh thạch, linh thạch nhiều vô số kể, sau này ngươi tu luyện cần bao nhiêu tài nguyên thì vi sư đều có thể giải quyết cho ngươi!”

Hừ hừ!

Nói xong, Diệp Phong cũng nở một nụ cười tự tin, dù sao trước giờ hắn dùng tài để trang bức thì chưa bao giờ thất bại!

"Này, này, ngươi không nghe những gì ta vừa mới nói sao?"

"Ngọa tào, mẹ nó, ngươi không ra bài theo kịch bản, muốn dục cầm cố túng sao?"

Lúc đầu, vốn định rời đi nhưng Dạ Lăng Tuyết nghe nói như thế thì đột nhiên ngừng lại, trong mắt tràn đầy lửa giận!

Dục cầm cố túng?

Ta dục cầm cố túng ngươi?

Đồ đần như ngươi có gì đáng giá cho ta dục cầm cố túng?

"Được, ngươi nói ngươi có linh thạch nhiều vô số kể, vậy đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, chỉ cần ngươi có thể lấy ra một trăm triệu miếng cực phẩm linh thạch thì Dạ Lăng Tuyết ta sẽ bái ngươi vi sư, gia nhập Bại Gia Môn ngươi sáng lập!"

Trang bức hả!

Ngươi tiếp trang bức đi!

Nghe một trăm triệu miếng cực phẩm linh thạch, ngốc luôn hả!

Đừng nói một trăm triệu miếng, sợ là ngay cả cực phẩm linh thạch ngươi cũng chưa từng thấy chứ!

Nhìn Diệp Phong sững sờ tại chỗ, Dạ Lăng Tuyết nở một nụ cười lạnh, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.

(Lạc Thiên Tuyết: Kịch bản này quen lắm, muội tử, ngươi tuyệt đối đừng mắc lừa, không phải hắn bị sợ choáng váng mà là đang nghĩ tại sao lại ra giá rẻ như vậy, thân phận đại đệ tử thân truyền của ta bị đối phương mua như thế đó!)

"Nhỏ, ngươi cách cục nhỏ, so với đại sư tỷ ngươi thì kém xa."

Mà ngây người một hồi, Diệp Phong nhìn Dạ Lăng Tuyết, lại tràn đầy vẻ thất vọng, hắn không dám chắc Dạ Lăng Tuyết cũng có thể giống như Hoa Ngữ Mộng, bỗng nhiên khai khiếu.