Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Vô Địch Từ Phá Của Bắt Đầu

Chương 62: Chức năng trừ độc mở ra, lão thần côn hoảng sợ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghe tiếng nhắc nhở của hệ thống liên tiếp vang lên, lại nhìn lão thần côn trước người phun ra một ngụm máu tươi, uể oải trong nháy mắt, Diệp Phong choáng váng!

Mẹ nó, ai nói lão thần côn này là lường gạt?

Mẹ nó, người ta có bản lĩnh thật, mẹ nó, còn tự động kích hoạt chức năng trừ độc của hệ thống!

Không thể không nói, Diệp Phong còn phải cảm tạ lão thần côn trước mắt một chút, để hắn biết được một cái chức năng ẩn giấu của hệ thống.

"Ngươi, ngươi..."

Lúc này, lão thần côn lau máu tươi nơi khóe miệng, sắc mặt trắng bệch ngẩng đầu nhìn Diệp Phong, nói không nên lời, trong mắt tràn đầy vô tận hoảng sợ!

Bởi vì Diệp Phong là người chân chính mời hắn ăn ngon uống sướиɠ trong những ngày này, cho nên Chu Thông mới định tính cho đối phương, ai mà ngờ trong lúc hắn định thông qua bí thuật Thiên Huyền xem xét phúc duyên và hung vận trong một tháng tiếp theo của Diệp Phong thì chợt bị một luồng lực lượng cực kỳ bá đạo đánh, chỉ một kích mà thiếu chút nữa khiến cho hắn thần hồn câu diệt, dù là như thế thì lúc này thần hồn của hắn cũng bị trọng thương nghiêm trọng!

"Tiền bối, xin lỗi, bởi vì một chút nguyên nhân đặc thù của ta khiến cho thần hồn của ngươi bị trọng thương."

"Vừa khéo ta có một gốc linh thảo, hẳn là có thể trợ giúp tiền bối nhanh chóng khôi phục thần hồn bị thương."

Diệp Phong nhìn dáng vẻ lão thần côn lúc này, cũng có chút băn khoăn, dù sao người ta không có lừa hắn, muốn giúp hắn tính toán phúc duyên hung vận thật, ai mà ngờ hệ thống xử lý quá nhanh, hắn không có kịp phản ứng.

"Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo!"

Mà Chu Thông nhìn thấy Diệp Phong lấy linh thảo ra thì lại kinh hô!

"Tiểu huynh đệ, ngươi, ngươi có biết Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo này trân quý cỡ nào không?"

"Mặc dù có tác dụng lớn giúp ta khôi phục thần hồn nhưng quá lãng phí dược hiệu của nó, chớ nói chi là loại linh thảo này cực kì thưa thớt, nếu như ngươi bán cho một cửu phẩm Luyện Đan Sư, thù lao lấy được tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của ngươi."

"Còn nữa, nếu như ngươi không có sức tự vệ thì tuyệt đối không nên lấy nó ra, nếu không rất có thể mang đến họa sát thân cho ngươi!"

Sau khi hết khϊếp sợ, Chu Thông lại không có lấy Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo mà thuyết phục Diệp Phong nhanh cất nó đi.

Mặc dù thần hồn trọng thương nhưng phục dụng một chút đan dược chữa trị thần hồn khác, hai ba năm đủ để hoàn toàn khôi phục, đồng thời sẽ không để lại di chứng gì, nhưng Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo này là dùng một gốc thì thiếu đi một gốc, chớ nói chi là Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo!

"Lão thần công này là người tốt."

Diệp Phong không ngờ được là lão thần côn này biết rõ Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo trân quý, không những không có nhận lấy mà còn giải thích cho hắn nó trân quý như thế nào.

"Tiền bối, tình huống của Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo ta biết, ngươi cứ dùng đi, nếu không thì không chừng ngày nào đó ta sẽ lấy ngâm chân, ngươi không biết, cái đồ chơi này ngâm chân rất thoải mái."

Nói xong, Diệp Phong nhét Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo vào trong tay Chu Thông.

Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo ngâm chân?

Mẹ nó, còn rất thoải mái?

Đùa à?

Nhưng mà Chu Thông nghe nói như vậy thì lắc đầu nở nụ cười, hắn cho rằng Diệp Phong đang nói đùa với hắn, hoặc là dùng lí do này để hắn an tâm nhận lấy Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo trân quý như thế.

Nhưng mà nghĩ đến tấm màn thần bí che phủ Diệp Phong, Chu Thông suy nghĩ một chút, cuối cùng vẫn nhận Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo, cũng lập tức lấy một lá bỏ vào trong miệng.

Nếu đã chọn nhận, vậy thì dùng để khôi phục thần hồn bị thương, không cần phải sợ lãng phí, nếu không, nhận lấy rồi lại dùng những phương thức khác khôi phục thần hồn bị thương thì quá mất mặt.

"Đinh! Chúc mừng túc chủ đào móc ra hai cái chức năng ẩn giấu của hệ thống thành công, thưởng một vạn điểm phá sản, thưởng Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo *100, Đốn Ngộ Đan bí thuật Thiên Huyền *100!"

"Làm như vậy cũng thưởng?"

"Không biết sau này khai quật ra càng nhiều chức năng ẩn giấu thì sẽ còn cho ra phần thưởng gì nữa?"

"Đốn Ngộ Đan bí thuật Thiên Huyền, xem ra bí thuật Thiên Huyền này cũng không đơn giản, nếu không sẽ không đơn độc xuất hiện một loại Đốn Ngộ Đan như thế, chỉ sợ những Đốn Ngộ Đan của ta trước khi không thể dùng để đốn ngộ bí thuật Thiên Huyền này."

Thông qua phần thưởng đạt được, Diệp Phong cũng có một hiểu biết mới về bí thuật Thiên Huyền của lão thần côn trước mặt.

Sau một giờ.

"Không hổ là Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo, nếu như bị mấy lão già đó biết ta ăn sống linh thảo trong truyền thuyết thì sợ là mấy lão già đó sẽ muốn đánh chết ta.”

Nhìn Hồi Hồn Thảo chỉ còn lại rễ cây, Chu Thông cảm thấy đây là hành vi xa xỉ nhất đời mình.

Hả?

"Chẳng lẽ dược hiệu của một gốc Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo cũng không có hoàn toàn chữa trị thần hồn bị thương của hắn?"

Nhìn sắc mặt phiền muộn của Chu Thông, Diệp Phong lấy từ không gian hệ thống ra hai mươi gốc Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo đập lên trên mặt bàn nói: "Tiền bối, có phải thần hồn bị thương còn chưa có chữa trị hoàn toàn không, vậy thì tiếp tục ăn, cái đồ chơi này ta bao ăn no!"

Hả?

Nhìn hai mươi gốc Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo trên bàn, toàn thân Chu Thông đều tê, trong đầu đều đang vang vọng một câu, cái đồ chơi này bao ăn no!

Mẹ nó, cái thứ này bao ăn no?

Mấy phút sau.

Hít!

Để hai chân vào ngâm chậu rửa chân chứa Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo, cho dù là Diệp Phong hay Chu Thông đều đột nhiên run lên, cảm nhận được một dòng nước chảy xuôi trong trong thần hồn, cảm giác sảng khoái đó không thể biểu đạt bằng ngôn ngữ được.

"Tiền bối, vẫn là ngươi có tầm nhìn thoáng, quan tâm nó là truyền thuyết hay không truyền thuyết, nhưng mà chỉ là một gốc linh thảo, người sống một đời, đương nhiên là nên hưởng thụ thì phải hưởng thụ cho tốt."

Diệp Phong nhìn Chu Thông lập tức chấp nhận chuyện mình dùng Cửu Diệp Hồi Hồn Thảo ngâm chân, giống như gặp tri kỷ.

"Thoải mái, tiểu hữu, ngươi sống quá thoải mái!"

"Người sống một đời, vốn nên như vậy, vốn nên như vậy!"

Sau khi cười to, Chu Thông nghiêng đầu sang một bên, sau đó lại tỏ vẻ đau lòng vô cùng, hắn chỉ nghĩ là Diệp Phong nói đùa, cho nên cũng thuận miệng đồng ý, ai mà ngờ được hắn chơi thật!
« Chương TrướcChương Tiếp »