Chương 8: Các Ngươi Quá Hư

Ngay khi bọn họ vừa bước vào.

Liền có thể cảm nhận được.

Từ bốn phía của sân, đều cảm thấy được có một ánh mắt đổ dồn về phía bọn hắn.

Như thể bị những mãnh thú hồng hoang nhìn chằm chằm, áp lực đè nặng lên trái tim.

Khiến cho bọn hắn khó thở.

Tựa như phía trước không còn là một sân bình thường, mà là vô tận vực sâu.

Giống như đang cảnh cáo bọn họ, còn tiến lên một bước nữa, bọn họ chắc chắn sẽ chết.

Mà khi nhìn về phía trước, cuối cùng bọn hắn cũng biết tại sao.

Phía trước, bọn hắn nhìn thấy được những tồn tại cường đại!

Cây đào có đạo tắc vận lý vây quanh.

Ao cá có đạo tắc vận lý vây quanh.

Gà trống có đạo tắc vận lý vây quanh.

Cái chổi có đạo tắc vận lý vây quanh.

... .

Cả cái sân đều như vậy.

Hơn nữa, bọn hắn còn cảm nhận được khí tức kinh khủng phát ra từ những thứ này.

Không gian dường như bị bóp méo dưới những hơi thở này!

"Quả. . . Quả thật là nơi ở của tiền bối, xung quanh đều khủng bố, những thứ này là bảo vật gì? !"

Mộ Dung Tuyết nuốt nước miếng, kinh ngạc nghĩ.

Trần Bình An ngay khi nói xong, thấy bọn họ không trả lời, hắn chỉ nhìn chằm chằm vào sân, nghi ngờ rằng họ chưa bao giờ nhìn thấy một cái sân phàm trần.

Đây cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cảnh này, hắn bỡ ngỡ và tò mò, liền không để ý bọn hắn nữa, cho bọn hắn tùy ý đi dạo xung quanh.

“Vậy các ngươi cứ đi dạo một vòng sân đi, ta pha trà cho các ngươi.”

Nói xong, Trần Bình An đi thẳng vào nhà.

Ban đầu, Mộ Dung Vân Hải và những người khác khi đứng đằng sau Trần Bình An, còn có chút cảm giác an toàn.

Nhưng ngay khi Trần Bình An rời đi, một hồi sau bọn hắn mới phát hiện ra. Bây giờ, cho dù có muốn đuổi theo cũng không kịp nữa .

Thật khó để tiến về phía trước, trên người như đang có hàng ngàn sợi chỉ quấn quanh!.

"Cái này"

Ba người sợ hãi mà tái cả da mặt.

Bởi vì bọn hắn phát hiện ra rằng Trần Bình An càng ở xa, thì cái khí tức kia sẽ càng mạnh đối với họ.

Vỏn vẹn một hồi, ba người như cảm thấy khí tức kia ngày càng mạnh, làm cho họ sợ đến nỗi chỉ có thể dựa sát vào cùng một chỗ.

Không còn chỗ nào cho bọn hắn đứng nữa trong cái sân này.

Ba người bọn hắn thậm chí không thể ra khỏi sân vào lúc này.

Mồ hôi lạnh điên cuồng rơi xuống lưng, ướt đẫm lưng.

Mồ hôi trên trán càng chảy nhiều hơn.

Giờ khắc này, bọn hắn cảm thấy một ngày dài như mấy năm!

Bọn hắn đau khổ một hồi lâu.

May mắn thay, ngay khi ba người bọn hắn khó chịu đến mức suýt ngất đi, trong phòng đột nhiên truyền đến tiếng ho khan.

Tiếng ho vừa dứt, bầu không khí uy hϊếp xung quanh anh như bò bùn xuống biển.



Biến mất trong tích tắc.

Cảm nhận được tất cả những điều này, Mộ Dung Tuyết bọn người mới cảm thấy nhẹ nhõm, hoàn toàn không để ý tới bộ dáng ngồi trên mặt đất, thở hồng hộc.

"Thật là. . . quá mạo hiểm rồi!" Ba người bọn họ vô cùng kinh hãi, như thể vừa trải qua sinh tử kiếp nạn.

Mà lúc này, bọn họ cũng một lần nữa lại nhìn những tồn tại vô địch kia.

Nhưng lần này, trông chúng hết sức bình thường.

Khí tức của chúng bây giờ đã biến mất hoàn toàn khiên cho bọn họ không còn cảm giác run rẫy như lần đầu.

Cảm giác vừa đánh vừa xoa này, thật là đáng sợ!

Đến cùng là đạt tới cảnh giới nào, mới có thể làm như vậy ?!

""Cha... đây là dạng tồn tại gì? Con cảm thấy ở trước mặt bọn họ, con chỉ là một con kiến!!"

Mộ Dung Tuyết nhìn cha, yếu ớt hỏi.

Mộ Dung Vân Hải không có thời gian để trả lời nàng. Nhân lúc này, kéo nàng cùng Trương Thanh Nhàn vào trong nhà.

Không ở đây thêm một lần nào nữa.

Tranh thủ lúc này, đi tới trước mặt tiền bối.

Những tồn tại đáng sợ này đều trở nên ngoan ngoãn dưới một tiếng ho khan của tiền bối, điều này cho thấy chúng rất nghe lời của tiền bối!

Ba người như chạy trốn mà vào trong nhà.

Còn Trần Bình An lúc này đang uống một chén trà thì vô tình bị sặc, lúc này mặt vẫn còn hơi đỏ.

Nhìn thấy đám người Mộ Dung Tuyết tiến vào, hắn trực tiếp nói: “Mời ngồi, trà vừa pha xong.”

Trần Bình An không nhìn Mộ Dung Tuyết và những người khác cũng không sao, nhưng khi hắn nhìn họ, đột nhiên sững sờ.

Mẹ kiếp.

Ba người các ngươi vừa rồi ở trong sân tập thể dục sao?

Trần Bình An nhìn thấy rằng ba người họ lúc này đang đổ mồ hôi.

Y phục trên người cũng ướt sũng, còn thở hổn hển.

Nó giống như chạy một vài km trong một cuộc thi maratông!

Nhưng đã bao lâu rồi, và tại sao lại như thế này?

Trần Bình An bối rối.

Hắn không biết họ đã làm gì để mệt mỏi như vậy trong một thời gian ngắn.

Hay là, do cơ thể?

Nếu cơ thể yếu, chỉ cần vận động một hồi thì sẽ đổ mồ hôi đầy người.

"Đợi tí." Sau khi suy nghĩ về điều đó, Trần Bình An đi đến một góc, hái một ít quả câu kỷ cho vào ấm trà.

Hắn cho bọn hắn một ít thuốc để hồi sức.

Bốn người nhanh chóng ngồi xuống bàn trà.

Ba người Mộ Dung Tuyết ngồi nghiêm chỉnh, ánh mắt lúc này dán chặt vào tay của Trần Bình An.

Nói chính xác, họ đang nhìn chằm chằm vào ấm trà trong tay Trần Bình An!

Đúng vậy, bọn hắn cảm nhận được trong ấm trà này có một luồng khí tức mạnh mẽ!

Nhưng khí túc này khác với khí tức áp bức trước kia.

Khí tức này đối với bọn họ không có ác ý, chẳng qua là biểu hiện sự bất phàm mà thôi.

Ấm trà này chắc chắn là một bảo vật cường đại!

"Đây là loại cấp bậc gì?" Trương Thanh Nhàn liếc nhìn Mộ Dung Vân Hải rồi nói thông qua truyền âm.



Sau khi đạt đến cảnh giới Nguyên Anh về sau, liền có thể khiến âm thanh thu nhỏ đến một inch mà vẫn có thể truyền âm thanh vào trong tai người khác.

Mộ Dung Vân Hải hồi đáp: "Cái ấm trà này đẳng cấp không thua gì cây dao của tiền bối!"

Ngay khi cả hai đang giao tiếp.

Trần Bình An rót một tách trà cho ba người họ.

"Uống thử xem, nghệ thuật pha trà của ta rất tốt, nếu các ngươi thíchcó thể uống nhiều một chút."

Mộ Dung Tuyết và ba người khác cũng biết các quy tắc khi uống trà, nên thưởng thức trà một cách điềm đạm.

Bọn hắn nâng tách trà lên và nhấp một ngụm.

Nhưng vừa nhấp một ngụm, hai mắt lại mở to.

"Cái này!!"

Cả ba đồng loạt nhìn Trần Bình An sửng sốt.

Bọn họ phát hiện, vừa mới uống một ngụm, trong cơ thể linh căn đã tăng lên một phần!

Mỗi người đều có một cấp bậc linh căn không giống nhau.

Một số người có đẳng cấp linh căn không cao, cũng làm cho linh khí hít vào trong cơ thể không đủ thuần khiết.

Nhưng bây giờ, bọn hắn phát hiện, chỉ là nhấp một hớp trà, linh căn của bọn hắn đã có chút đề cao.

Điều này thật phi thường! !

Trần Bình An bị vẻ mặt của họ làm cho bối rối, nói: "Như nào, không tốt à?"

Đám người Mộ Dung Tuyết lắc đầu như trống lắc, vội vàng bưng chén trà lên, đưa cả chén trà vào bụng.

Sau đó, ba người cùng nhau nói: "Tiền bối! Ta muốn nữa!"

Trần Bình An nhìn dáng vẻ vui vẽ của họ, mỉm cười, rồi tiếp tục rót cho bọn hắn một ly.

Xem ra là, ra nhiều mồ hôi nên dẫn đến khát nước.

Nhưng không sao, ấm trà của hắn to lắm, đủ để cho bọn họ uống no.

Nhưng vừa rót xong cho ba người, cả ba lại kêu một tiếng buồn bực!

Như đang uống rượu vậy!

"Tiền bối, chúng ta muốn nữa!"

Ánh mắt điên cuồng lóe lên trong mắt ba người họ, tiếp tục nâng ly trước mặt Trần Bình An như thể họ đã đầu thai thành ác linh.

Bọn hắn làm điều này vì nghe Trần Bình An nói hãy uống nhiều hơn một chút.

Vẻ mặt của Trần Bình An cũng trở nên hơi kỳ lạ.

Tuy nhiên, hắn vẫn tiếp tục rót trà cho họ.

Nhưng lần này vẫn như cũ, ba người lại uống một ngụm, rồi lại tiếp tục háo hức nhìn anh, rồi nói "nữa!".

Trần Bình An không nói nên lời.

Một nén nhang vội trôi qua.

Trần Bình An không thể chịu đựng được nữa, đột nhiên đứng lên, khuôn mặt co giật nói: "Ba người các ngươi, sao không trở về đi..."

Nấc!

Lúc này, ba người ngồi đối diện với Trần Bình An đồng thời ợ lên.

Bất quá, bọn hắn tiếp tục nói: "Tiền bối, kỳ thật chúng ta còn có thể uống..."

Nhìn thấy Mộ Dung Tuyết và ba người khác đang ôm bụng nâng cốc chúc mừng, Trần Bình An liền nhướng mày.

Ba người các ngươi là ác quỷ!

Các ngươi đã uống ba ấm nước rồi, bụng sẽ không phình ra chứ? !