Chương 6: Dao Phay Là Thần Khí?

Trần Bình An cảm thấy những người tu luyện này não có một chút vấn đề.

Cứ gọi hắn là tiền bối.

Giờ thì sao?

Đó chỉ là một con dao phay.

Sao mà phải hoảng hốt đến vậy.

Con dao phay này nhìn trông rất sắc và sáng bóng.

Nhưng Trần Bình An có thể chắc chắn rằng đây chỉ là một cao dao phay bình thường.

Nó hoàn toàn không thể sánh bằng với thanh kiếm của những người tu luyện đó.

"Có lẽ nào, những người tu luyện này chưa bao giờ nhìn thấy một con dao phay? Hay họ ngạc nhiên khi ta mang theo một con dao phay?"

"Chắc là vậy rồi."

Trần Bình An đặt con dao phay trở lại trong không gian lưu trữ của hệ thống.

Lúc này, hắn phát hiện, đám người Mộ Dung Vân Hải vẫn đang ngây ngốc đứng nhìn.

Giờ phút này, Mộ Dung Vân Hải cùng ba người khác da đầu tê dại, hai mắt trừng trừng, tứ chi cứng ngắc, giống như là xác sống.

Cảnh tượng vừa rồi thực sự khiến họ bị sốc!

Cái dao kia là cấp bậc gì?

Ngay khi con dao xuất hiện, một luồng khí dữ dội và ác liệt đã lao về phía họ.

Chỉ trong một hơi thở, họ đã mất kiểm soát cơ thể và không thể di chuyển.

Ngay cả ý thức cũng phát run lên.

Đó là cảm giác thường thấy của một con người khi bị đe dọa!

Khi con dao vừa chạm tới quả cầu gỗ, họ thật sự đã nhìn thất thấy được sự va chạm giữa các pháp tắc.

Nó giống như nói với họ rằng không có gì trên thế giới này có thể cản được một đao kia!

Họ có thể chắc chắn rằng chỉ với một nhát chém ngẫu nhiên như vậy, ngay cả khi không có linh khí nào tác động lên nó, họ cũng sẽ bị chém làm đôi!

"Tiền bối. . . Tiền bối, cái dao kia rốt cuộc đã đạt đến cấp bậc nào? !"

Mộ Dung Vân Hải là người đầu tiên hoàn hồn, nhưng không hiểu sao lại bị ma xui quỷ khiến mà hỏi một câu.

Hắn là một nhà Luyện Khí Sư, có thể nhìn ra được các cấp bậc và đặc điểm của từng loại vũ khí.

Nhưng khi nhìn vào con dao của Trần Bình An, hắn ta không biết nó thuộc loại cấp bậc nào.

Lực uy hϊếp của bảo khí này chắc chắn cao hơn bảo khí ở thế gian này, có khi là Tiên khí trong truyền thuyết.

Nhưng dựa vào miêu tả của TIên Khí, vừa rồi bọn hắn thấy cây dao kia còn vượt xa hơn loại này.

Tiên khí là vũ khí chỉ có ở Tiên Vực, nó còn có linh tính, thoạt nhìn còn cho người ta cảm thấy sặc sỡ đến trói mắt, siêu thoát phàm vật.

Mà vừa rồi, con dao Trần Bình An cầm trên tay, thoạt nhìn từ bên ngoài nhìn rất giống một cây dao bình thường nhưng nó lại có một khí tức kinh hoàng.

"Nghe đồn, Ở phía trên Tiên Khí, còn có Thần khí. Chẳng lẽ, cây dao vừa nãy của tiền bối là...."

Hít!



Mộ Dung Vân Hải nghĩ lung tung, nghĩ đi nghĩ lại một hồi không khỏi há hốc mồm.

Trần Bình An nhìn hắn mà không nói nên lời.

Con dao day ta sử dụng, có đẳng cấp là một cọng lông?

"Đây chỉ là một con dao phay bình thường." Trần Bình An tức giận nói.

Mộ Dung Vân Hải nghe vậy, nhớ tới lời cảnh cáo của con gái, mờ mịt gật đầu.

Tiền bối thực sự coi mình là một phàm nhân!

Nhưng tiền bối.

Dáng vẻ người quả thật, trông giống như một người phàm!

Người giả bộ giống như một diễn viên vậy!

Lúc này, Mộ Dung Tuyết cùng Trương Thanh Nhàn cũng bình tĩnh lại trong lòng, nhìn quả cầu gỗ đã được mở.

Mộ Dung Vân Hải vươn tay nhặt lên, phát hiện giữa quả cầu gỗ đúng là có một khoảng trống nhỏ.

Và hắn tìm thấy... kẹo bên trong!

Đồ chơi này được Trần Bình An làm cho trẻ em chơi.

Vốn là phần thưởng khi trẻ em mở ra được.

Mộ Dung Vân Hải nhìn viên kẹo, cảm thấy tò mò.

Sau khi biết vật này là do Trần Bình An làm ra, thử hỏi: "Tiền bối, đây là bảo vật gì?"

Bảo vật?

Trần Bình An trợn tròn mắt.

Hắn đưa viên kẹo ra, rồi đưa cho Mộ Dung Tuyết.

"Ăn đi, ngoài trẻ con ra, nữ nhi cũng thích ăn loại này."

Cái kẹo này cũng được hệ thống ban thưởng đấy.

Hắn cảm thấy cho hai người đàn ông to lớn ăn thì cũng không nên, để một cô gái ăn thì sẽ tốt hơn.

Mộ Dung Tuyết hai mắt sáng lên, quả quyết nhận lấy.

Sau đó nuốt nó trong một ngụm.

Trần Bình An còn muốn dạy cho Mộ Dung Tuyết cách ăn, nhưng chưa kịp thì Mộ Dung Tuyết đã nuốt trọn vào bụng.

Điều này khiến cho Trần Bình An phải nhét lại những lời định nói vào bụng.

Hắn không nói nên lời, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một Hổ mỹ nữ như vậy.

Sau khi nuốt xuống viên kẹo, Mộ Dung Tuyết chớp đôi mắt to nói: “Tiền bối, thần không có cảm giác gì.”

Trần Bình An: "..."

Mỹ nữ, ngươi ăn kiểu như vậy sao có cảm giác được cơ chứ!

Nhưng còn chưa kịp than thở, Mộ Dung Tuyết đột nhiên trừng lớn hai mắt.

"Cái này!"

Mộ Dung Tuyết ngồi xếp bằng lại với tốc độ nhanh nhất, mặc kệ cho mặt đất có bẩn hay không, nàng nhắm đôi mắt đẹp lại rồi bắt đầu tu luyện.



Chỉ trong chốc lát, khí tức trên người nàng được dâng lên nhanh chóng.

Kết Đan tầng hai!

Kết Đan tầng ba!

Kết Đan tầng bốn!

...

Kết Đan tầng mười!

Nhìn thấy màn này, Mộ Dung Vân Hải cùng Trương Thanh Nhàn suýt chút nữa sợ đến đứng ngồi không yên.

Bọn họ mở miệng, trong miệng không khỏi khoa tay múa chân.

Trần Bình An không thể nhìn thấy được linh khí trên người Mọ Dung Tuyết, vì vậy hắn chỉ nhìn Mộ Dung Tuyết với vẻ mặt sững sờ vào lúc này, trong đầu đầy dấu chấm hỏi.

Làm gì vậy?

Một lúc sau, Mộ Dung Tuyết mở mắt ra.

Lúc này, đôi mắt đẹp của nàng dán chặt vào Trần Bình An, cơ thể phát run lên vì phấn khích.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng không thể biểu lộ ra sự vô tận cảm kích cùng vui mừng.

"Tiền bối, ta thật không biết làm thế nào để báo đáp người, người đã cứu mạng ta, còn chỉ điểm cho ta đột phá, lúc này còn cho ta thêm một cơ duyên nữa, ta thật sự không biết báo đáp người như thế nào, ta....... Ta có thể lấy báo báo đáp sao?!"

Mộ Dung Tuyết đứng dậy, chân thành nhìn về Trần Bình An.

Nàng bây giờ không suy nghĩ đến bất cứ diều gì, nàng chỉ nghĩ muốn ôm thật chặt cái đùi của Trần Bình An!

Thật lợi hại!

Chỉ là mộ đồ vật nhỏ như vậy mà lại có thể khiến tu vi nàng tấn thăng nhiều đến vậy

Điều này trông giống như một phép màu!

Trần Bình An khi nghe thấy bốn chữ "Lấy thân báo đáp", liền chớp mắt kinh ngạc

Hắn từng nghe nói một học sinh tiểu học có thể chỉ sử dụng một bao que cay liền có thể tìm dược bạn gái.

Nhưng hắn chưa từng nghe đến chỉ cần một viên kẹo có thể khiến cho một mỹ nữ lấy thân báo đáp!

Mỹ nữ, đầu óc ngươi không được tốt cho lắm, ta không muốn lợi dụng người khác!

Hắn không hiểu chuyện gì đang xảy ra

Hắn cứu người thực quả thực là muốn cứu, nhưng mà cứu trong mơ hồ.

Và hắn thực sự không chỉ điểm cùng như là cơ duyên, hắn không có làm gì cả.

Nếu một viên kẹo là một cơ duyên, thế thì cho các ngươi một bữa cơm, không lẽ cảm động đến rớt nước mắt?

"Ngươi đừng như vậy, ta không có làm gì cả, về phần lấy thân báo đáp, ta không cần....."

Trần Bình khóe miệng co giật, cảm thấy những tu luyện này càng ngày càng khó hiểu.

Nhưng vừa mới nói xong, Mộ Dung Tuyết còn chưa kịp phản ứng, Mộ Dung Vân Hải đột nhiên nghiêm mặt, lớn tiếng nói: "Không! Tiền bối! Ta từ nhỏ đã dạy Tiểu Tuyết, làm người nên học cách biết ơn, ta cảm thấy lấy thân báo đáp là một phương pháp tốt để báo ân này!"

Trương Thanh Nhàn nhìn khuôn mặt nghiêm túc của bạn mình rồi nói những lời vô liêm sỉ như vậy, như thể hắn đang nhìn thấy một con người hoàn toàn khác vậy.

Vân Hải, ngươi thay đổi rồi, ngươi ngày càng trở nên vô liêm sỉ!