Chương 3: Dạ dày ta có chút bồn chồn!

Sự tôn kính trong lòng Mộ Dung Tuyết không thể nào nói nên lời.

Cuối cùng, nàng hướng về phía trước mà đi, nhìn bộ dạng đó ta cũng muốn đi theo tu hành.

Nhìn bóng lưng xinh đẹp của Mộ Dung Tuyết, khóe miệng Trần Bình An giật một cái.

Không còn cách nào khác, hắn cũng đi về phía trước.

Nửa ngày trôi qua.

Màn đêm buông xuống.

Trước một con suối nhỏ.

Vì trời tối, đi lại khó khăn nên cả hai chỉ có thể nhóm lửa qua đêm.

Mộ Dung Tuyết nhân cơ hội đó mà trị thương.

Một giờ trôi qua, vết thương trên người Mộ Dung Tuyết dưới tác dụng của đan dược đã lành hơn 7 8 phần.

Sau đó nàng cũng bắt đầu tu luyện.

Cảnh giới nàng đã dừng lại ở Tích Cốc đỉnh phong trong một thời gian dài vì đã bị mắc kẹt bởi một bình cảnh.

Cho dù có uống đan dược hay dùng những phương pháp khác, cũng đều không có tác dụng.

Mà công pháp nàng tu luyên là công pháp hệ Thủy, ông của nàng cũng nói với nàng biết rằng có hai cách để đột phá bình cảnh này.

Một là tích lũy thời gian, rồi một ngày sẽ đơm hoa kết trái.

Hai là đột phá nhờ sự lĩnh ngộ, người tu luyện công pháp hệ thủy có thể giác ngộ được nhờ sự quan sát nước.

Chỉ cần lĩnh ngộ, nhât định có thể một lần nữa đột phá.

Nhưng nàng đã quan sát nước trọn vẹn được mấy tháng nhưng vẫn không có dấu hiệu lĩnh ngộ.

Vì vậy, cô nảy ra ý tưởng đi ngao du, nếu tâm tình cảm thấy tốt, có lẽ nó sẽ có một chút tiến triển.

Nàng chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị đuổi gϊếŧ, ngay khi đang đi ngao du một chuyến. Nếu mà không gặp Trần Bình An, chắc nàng đã qua đời.

Ánh trăng đêm nay thật tốt, ánh trăng chiếu xuống dòng suối bên cạnh, một mảnh trăng khuyết trôi trên mặt nước.

Mộ Dung Tuyết nhìn chằm chằm mặt nước hồi lâu, cũng không có cảm giác lĩnh ngộ, ngược lại có chút buồn ngủ...

Trần Bình An ngồi bên đống lửa, vô cùng chán nản.

Hơn nữa hắn cũng muốn nói chuyện với Mộ Dung Tuyết, để thúc đẩy mối quan hệ giữa hai người.

Bằng cách này, hắn có thể dựa vào mối quan hệ để vào Kháo Sơn Tông.

Suy nghĩ một hồi, đôi mắt của hắn sáng lên, lấy ra ấm nước nhìn Mộ Dung Tuyết, nói: "Mộ Dung cô nương, có muốn uống chút nước không?"

Mộ Dung Tuyết nghe vậy, lúc này mới nhớ ra bên cạnh mình có một vị cường giả.

Với tình hình của mình, chắc có thể xin đối phương chỉ giáo một chút!

Nghĩ tới đây, nàng vội vàng nói: "Tiền bối, kỳ thật vãn bối tu luyện gặp phải vấn đề, tu vi của ta vẫn luôn bị kẹt ở Tích Cốc đỉnh phong, cũng không có dấu hiệu đột phá, vãn bối thật sự nghĩ đến vô số kế nhưng đều thất bại." mong rằng tiền bối có thể chỉ điểm một chút."

Trần Bình An khóe miệng giật một cái, hồi ắnãy hắn muốn cùng Mộ Dung Tuyết nói chuyện một tí nhưng bây giờ đột nhiên lại không muốn nữa rồi.

Mỹ nữ, đầu óc ngươi có vấn đề à?

Ta thực sự chỉ là một người phàm.



Nó sẽ không sao nếu ngươi hỏi ta về gà và thỏ trong cùng một chuồng thì sẽ như thế nào.

Hỏi ta về mặt tu luyện, ta hiểu cái bướm nhà ngươi nè!

"Ahem, cái này ta làm sao biết được hay là, Mộ Dung cô nương, ngươi ngồi xuống uống một ngụm nước đi, sau đó chính mình tự nghiên cứu thử?" Trần Bình An nói với một nụ cười gượng gạo.

Mộ Dung Tuyết tỏ vẻ thất vọng sau khi nghe những lời Trần Bình An nói.

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, đôi mắt cô đột nhiên mở to.

Không đúng!

Tiền bối, không phải là không chỉ điểm!

Mà chỉ điểm của hắn nằm ngay tại trong lời nói!

Uống nước!

Đúng vậy, uống nước!

Vậy là phương pháp tu luyện của ta trước giờ là sai, không phải là xem nước mà ngộ mà là uống nước mới ngộ!

Nàng vội vàng cầm lấy chén nước, uống một ngụm rồi nhắm mắt lại.

Sau một lúc, nhấp một ngụm nữa và nhắm mắt lại

Chỉ trong mười hơi thở, cô ấy thở ra một tiếng, một cơn lốc được phun ra từ miệng.

Linh khí trên người nàng nhanh chóng tăng lên mấy lần!

Lúc này, cô mở mắt ra, trong đôi mắt đẹp ấy của cô chứa vô tận ánh sao chiếu vào trên người Trần Bình An.

Nàng đột nhiên đứng dậy, nhanh chóng quỳ xuống hành lễ: "Đa tạ tiền bối đã chỉ điểm!"

Nhìn thấy cảnh này, Trần Bình An lại lần nữa chết lặng.

Lúc này, chỉ có một biểu tượng cảm xúc có thể giải thích được cảm xúc hiện tại của hắn.

Một đứa trẻ với một đống dấu chấm hỏi trên đầu.

Xảy ra chuyện gì?

Ta không có chỉ điểm ngươi gì cả!

"Không được rồi, đầu óc mỹ nữ này ngày càng có vấn đề..."

Trần Bình An cảm thấy rằng bộ não của Mộ Dung Tuyết chưa được phục hồi rồi.

Ngày hôm sau, Trần Bình An và Mộ Dung Tuyết cả hai tiếp tục lên đường.

Trên đường đi, Trần Bình An phát hiện ra rằng Mộ Dung Tuyết người đang theo sau hắn, đang nhìn chằm chằm vào mình.

Khuôn mặt nàng chứa đầy sự tôn kính, và đôi mắt sáng như sao, khiến hắn cảm thấy không được thoải mái khi mà cứ nhìn chằm chằm vào mình.

Sau khi đột phá tới Kết Đan cảnh, Mộ Dung Tuyết tâm tình rất tốt. Muốn cảm tạ Trần Bình An nhưng nàng lại không biết làm thế nào để trả ơn hắn.

Nếu muốn lấy thân báo đáp, nàng chắc chắn sẽ không từ chối.

Sau nửa ngày, cuối cùng hai người cũng đến chân núi Kháo Sơn Tông.

Lúc này, Trần Bình An người đang đứng dưới chân núi, nhìn lêи đỉиɦ núi hùng vĩ mà thở dài

Giờ phút này, vẻ mặt của hắn giống như một tên nhà quê vừa mới lên thành phố, choáng váng khi nhìn thấy những tòa nhà cao tầng.



Ngọn núi này là ngọn núi cao nhất mà Trần Bình An từng được nhìn thấy.

Mây trắng lượn lờ lưng giữa sườn núi, hoàn toàn không nhìn tới được đỉnh.

Trên núi có những tòa lầu được làm với những viên ngọc đẹp, những con tiên hạc đang lang thang trên thân núi.

Tiên khí bồng bềnh, rung động lòng người.

Trần Bình An không nhịn được liền nói: "Đây chính là Kháo Sơn Tông của các ngươi?"

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Trần Bình An, Mộ Dung Tuyết gật đầu với một nụ cười gượng gạo.

Cô đã đoán ra Trần Bình An đang nghĩ gì.

Chắc hẳn, hắn đang nghĩ, thật khó tin khi ai đó lại sử dụng một nơi đơn sơ như này để làm tông môn.

"Tiền bối, không phải hôm trước muốn nói có chuyện gì đó với tông môn bọn ta hay sao." Lúc này, Mộ Dung Tuyết đổi chủ đề.

Cái này cùng nhau đi chung, nàng cũng không nên hỏi việc này.

Dù sao khi đó nàng cũng không quen Trần BÌnh An cho lắm.

Nhưng khi trải qua một ngày một đêm cùng nhau, nàng cảm thấy Trần Bình An rất dễ gần.

Bây giờ đang ở trong tông môn nên nàng mới cả gan hỏi.

Thấy thời cơ đến, Trần Bình An thận trọng nói: "Thực ra ta tới đây, là để muốn gia nhập tông môn các ngươi."

Mộ Dung Tuyết nghe vậy, đôi mắt mở to ra.

"A?! Tiền bối....Người đang nói gì vậy?!"

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Mộ Dung Tuyết, Trần Bình An cảm thấy gia nhập Kháo Sơn Tông sắp rơi vào đáy vực.

Cũng đúng, một người phàm lại muốn gia nhập tông môn, quả thật có chút quá phận.

Bất quá, ngươi cũng không nên kinh ngạc như vậy.

Mặc dù vậy, Trần Bình An cũng nói lại lần nói nhưng lần này hắn chuẩn bị nói chỉ cần làm những chuyện lặt vặt trong tông môn cũng được.

Nhưng lúc này, Mộ Dung Tuyết lại hưng phấn lên, vội vàng nói: "Tiền bối, ta ngay lập tức liền mang người đi gặp cha ta!"

Sau khi nói xong một cách hào hứng, nàng đưa tay ra để nắm lấy tay Trần Bình An.

Mà sau một khắc, nàng cũng ý thức được chính mình đã mất bình tĩnh rồi vội vàng rút tay về.

Lần này, giống như một con chim sợ hãi, nàng đột nhiên cảm thấy bồn chồn.

Tuy nhiên, nàng cũng có một chút năng lực mạnh mẽ nên đã giảm bớt phần xấu hổ, nàng vén tóc ra sau tai, nhẹ giọng nói: "Tiền bối, đi theo ta..."

Vừa nói, nàng vừa tiến về phía trước với khuôn mặt ửng đỏ.

Trong lòng mình tự mắng, sao lại vô lễ như vậy!

Nếu đắc tội với tiền bối, nên làm thế nào đây?!

Trần Bình An đứng ngây ra một lúc, sau đó mới đi theo Mộ Dung Tuyết với vẻ mặt kỳ lạ.

Nhìn thấy, Mộ Dung Tuyết hai gò má ửng hồng, hắn nuốt nước miếng, không khỏi nhìn về phía tay mà vừa rồi bị Mộ Dung Tuyết nắm lấy.

Hắn đột nhiên cảm thấy như bụng mình có chút chột dạ.

Thầm nghĩ về sau có thể ăn bám rồi!