Chương 11: Ngửi Một Tí Mùi Hương Đã Liền Đột Phá

Trần Bình An cười gượng, cũng lười đi dạy dỗ lại bọn họ.

Hắn cảm thấy.

Đây chắc là đầu óc có vấn đề.

Càng dạy bọn hắn, đối phương càng hồ đồ.

Vậy thôi, nếu ngươi muốn gọi ta là tiền bối, thì cứ gọi là tiền bối.

Nhưng cho dù đối phương đầu óc có không tốt, Trần Bình An đối với Mộ Dung Cung cũng rất khách khí.

Dù sao hắn cũng là lão tổ của một tông!

"Tiền bối, người không sao chứ?" Trần Bình An nói với một nụ cười gượng gạo khi giúp Mộ Dung Cung đứng lên

Hắn cũng không hiểu tại sao Mộ Dung Cung lại quỳ ở chỗ này.

Cũng nghĩ là chắc do vấp vào cửa rồi bị trượt chân mà thôi, đúng lúc hắn trở về, thì thấy được cảnh tượng này.

Mộ Dung Cung vừa nghe Trần Bình An gọi mình là tiền bối, ngay lập tức nhớ đến những gì con trai mình vừa nói.

Tiền bối coi mình như phàm nhân!

"Tiền bối, ngài thật khách khí, gọi ta là Tiểu Cung hoặc là Lão Cung là được rồi, không cần gọi ta là tiền bối, ta thật sự chịu không nổi."

Mộ Dung Cung nghe xong vô cùng sợ hãi khi nghe Trần Bình An gọi mình là tiền bối.

Một nhân vật như vậy, lại gọi hắn là tiền bối đây không phải là muốn rút ngắn tuổi thọ của hắn hay sao?

Hơn nữa, một người như vậy không thể nào mà không có hàng vạn tuổi.

Nghĩ đến đây, hắn càng thêm tôn kính mà nhìn vào ánh mắt Trần Bình An.

Hắn chưa bao giờ nhìn thấy một Tiên Nhân, nhưng tại thời điểm này, hắn có thể chắc chắn rằng Trần Bình An là một Tiên Nhân.

Với phong cách này, chậc chậc chậc chậc, đạo sĩ tung hoành khắp trấn, phong thái hào hoa phong nhã, khí chất phi thường.

Khiến ai cũng tin rằng đó là một Tiên Nhân hạ phàm!

Khóe miệng Trần Bình An giật giật.

"Tiểu Cung"

Vị đại lão này. ngươi thật là hài hước a, ta sẽ giảm thọ của mình nếu ta gọi ngươi như vậy!

Về phần lão Công.....

Người khác mà nghe được, sẽ tưởng ta có một loại sở thích đặc biệt!

Trần Bình An nói: "Thôi được rồi, sau này ta sẽ gọi ngươi là Cung lão."

Mộ Dung Cung gật đầu như gà mổ thóc.

Xưng hô này, hắn thích a.

"Nếu đã tới rồi, mọi người hãy vào ngồi đi. Cứ coi nơi này như là nhà của mình vậy, ta rất là dễ tính."

Trần Bình An nhìn thấy Mộ Dung Cung đến lần này, dù sao đối phương cũng là một đại lão, có thể cùng đại lão có chút quan hệ vẫn là tốt, cho nên khách khí một tiếng cũng được.

Mộ Dung Cung vừa nghe lời này, ngay lập tức liền nhìn xung quanh.

Cảnh tượng vừa rồi vẫn còn để lại trong lòng hắn một sợ hãi kinh hoàng.



Nhưng vào lúc này, hắn cảm thấy xung quanh bốn phía không còn bất kì khí tức khủng bố nào, tỉnh lặng như mặt hồ, chắc là do Trần Bình An trở về nên mấy món vật cường đại này không tác quái nữa rồi.

Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều, đi theo Trần Bình An vào trong.

Ba người của Mộ Dung Vân Hải nghe lời Trần Bình An nói, cũng hấp tấp đi theo.

Uống trà!

Thật tốt khi có thể quay lại chỗ tiền bối uống mấy ấm trà!

Trần Bình An nhìn thấy vẻ mặt của Mộ Dung Vân Hải cùng những người khác, ngay lập tức giật giật khóe miệng, nói: "E hèm, lần này chúng ta sẽ không uống trà, dù sao bây giờ cũng là thời gian cho bữa tối, hay là các ngươi ở lại ăn với ta một bữa cơm?"

Trần Bình An tự hứa sẽ không pha trà cho ba con quỷ này một lần nữa, cho dù có bao nhiêu ấm nước cũng bị bọn họ uống hết.

Mộ Dung Cung muốn kết bạn với Trần Bình An, nên đã quyết đoán gật đầu.

"Được, cứ như vậy đi." Trần Bình An mỉm cười, bắt đầu bước vào bếp với những món đò ăn đã mua, rồi bảo bọn họ ngồi đợi.

Trước khi ra ngoài, hắn đã nấu cơm sẵn rồi, bây giờ chỉ cần chuẩn bị một vài món ăn cùng là xong

Mà Mộ Dung Vân Hải cùng ba người nhìn thấy Mộ Dung Cung gật đầu, điều này khiến bọn họ bỏ lỡ cơ hội đề cao linh căn. Ba người đồng thời nhìn chằm chằm Mộ Dung Cung, như muốn ăn tươi nuốt sống Mộ Dung Cung.

Mộ Dung Cung vẻ mặt khó hiểu, cau mày hỏi: "Các ngươi sao vậy?"

Mộ Dung Vân Hải cùng những người khác nghiến răng, không nói gì, chỉ khịt mũi.

Mộ Dung Vân Hải cùng ba người ngồi xuống một cách quen thuộc, ngồi thẳng tắp, tư thế đặc biệt ngay thẳng.

Mộ Dung Cung nhìn ba người Mộ Dung Vân Hải đang ngồi cực kỳ thẳng tắp, lúc này sắc mặt vẫn là âm trầm, rốt cuộc bọn hắn tại sao lại như vậy.

"Ta hiểu ý của ngươi, khi trở về ta liền đưa cho các ngươi linh thạch, lần này là ta sai, không nghĩ tới một nơi trong khu quản hạt của Kháo Sơn Tông chúng ta, vậy mà thật sự có một vị tiền bối ẩn cư !"

Vừa nói, trên mặt hắn dâng lên một màu đỏ hồng

Là một Phượng Hoàng vậy mà lại hóa thành một con gà trống canh giữ ở trong sân, đây là loại Tiên Nhân gì a?

Cái đùi này cần được ôm thật chặt.

Chỉ cần được tiền bối chỉ điểm một chút, đột phá cảnh giới này quả thực dễ như trở bàn tay!

Mộ Dung Vân Hải cùng những người khác nghe những lời của Mộ Dung Cung nói ra, muốn quay ra mắng hắn rất nhiều.

Trông bọn ta có giống đang quan tâm đến mấy viên linh thạch đó không!

Bọn ta chỉ muốn uống trà mà thôi!

Ba người đồng thời nhìn ấm trà trên bàn, không tự chủ được nuốt xuống một ngụm nước miếng.

Lúc này, Mộ Dung Cung nhìn theo ánh mắt của bọn họ, nhìn xuống ấm trà.

Không nhìn thì không sao, nhưng sau khi nhìn rõ, hơi thở của hắn liền đình trệ.

Mẹ nó!

Đây...đây là bảo vật dạng gì!

Hắn phát hiện ra mắt hắn càng tập trung vào thứ này, sẽ càng cảm thấy khí tức cường đại được phát ra từ ấm trà.

Hắn nuốt nước miếng, muốn đưa tay cầm lên xem xét.

Nhưng vào lúc này, một áp lực mạnh mẽ đột nhiên tác động lên người hắn.

Cả ngươi hắn không thể không run rồi ngã khỏi ghế.



Sau đó....lại quỳ trên mặt đất!

"Hở..."

Ba người Mộ Dung Vân Hải chứng kiến cảnh này đều sửng sốt.

Bọn hắn không muốn nói về Mộ Dung Cung nữa.

Vừa rồi, là ngươi muốn đυ.ng vào bảo vật này??

Mộ Dung Cung ngu ngốc quỳ xuống, nhận ra rằng áp lực đối với hắn vẫn đang tăng lên không ngừng.

Chỉ trong chốc lát, hắn đầu đầy mồ hôi, quần áo sau lưng cũng ướt sũng.

May mắn thay, chỉ một lúc sau, có tiếng ho từ trong bếp phát ra.

Trong nháy mắt, trên người Mộ Dung Cung áp lực đột nhiên biến mất.

Sau khi Mộ Dung Cung thấy mình có thể động đậy, liền thở hồng hộc, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.

Mộ Dung Vân Hải ba người nhìn Mộ Dung Cung như vậy, nghĩ tới chính mình trước đây không lâu, thần sắc kỳ quái.

Mộ Dung Vân Hải thấp giọng nói: "Phụ thân, ta thật khâm phục dũng khí của người khi dám chạm vào bảo vật này. Ta thầm nói cho người biết, sau khi tiến vào căn phòng này, ba người bọn ta căn bản không dám động đậy. Nhìn xem, cả căn phòng đều tràn ngập những tồn tại cường đại như này ." , thất lễ một chút, chúng ta chắc chắn sẽ biến thành thịt nát xương mòn!"

Nghe vậy, Mộ Dung Cung liền liếc nhìn căn phòng.

Nhìn thoáng qua thì sẽ thấy không có gì đặc biệt, nhưng sau khi nghiêm túc nhìn qua, hắn liền líu lưỡi, giống như có cái gì nghẹn ở cổ họng, nói không ra lời.

Bảo sao ba thằng này ngồi thẳng thế!

Thì ra là đã biết trước việc này!

Hắn oán hận nhìn Mộ Dung Vân Hải ba người, trách bọn họ không nói sớm cho hắn biết, nếu không hắn đã không phải làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy!

Nhưng vừa rồi tiền bối ho khan một tiếng, áp lực liền biến mất, chứng tỏ tất cả mọi việc trong đây tiền bối đều biết hết.

Thật là, quá mất mặt rồi!

Lúc này, Trần Bình An ở trong bếp bịt mũi tiếp tục nấu ăn.

Món đầu tiên hắn làm là thịt lợn xào ớt xanh. Vị cay bốc lên làm hắn bị nghẹt mũi.

Nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy rằng nồi và thìa lúc này đang phát ra ánh sáng nhờn mờ.

Lúc này, các món ăn đã được nấu xong, mùi bắt đầu phảng phất xung quanh.

Mộ Dung Vân Hải cùng những người khác trong phòng đột nhiên nhún mũi, ngửi thấy một mùi rất dễ chịu.

"Đây là nấu cái gì? Thơm quá!" Mộ Dung Vân Hải hai mắt sáng ngời nói.

Mộ Dung Tuyết vừa mới từ Tích Cốc kỳ đột phá đến Kết Đan, hiện tại ngửi thấy mùi này, bụng bắt đầu réo lên.

Trương Thanh Nhàn ngửi thấy mùi này, đột nhiên đôi mắt hắn mở to.

"Ta. . . Ta đột phá? !"

Ba người đang bận đánh hơi mùi hương, thanh âm vừa vang lên liền quay đầu lại nhìn chằm chằm hắn.

Ngươi đang nói cái gì vậy? !

Đột phá? !

Chỉ cần ngửi? !