Lúc này, Ngu Thù mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Thừa dịp những người khác không có ở đây, nàng khoanh chân ngồi trên mặt đất, vận chuyển chân khí quanh người, ép linh lực dự trữ trong đan điền vào tứ chi bách cốt.
Không biết nhờ có hệ thống hay là phúc của Cơ Dữ Ý, mạch Khai Dương bẩm sinh đã không thông thuận của nàng cuối cùng cũng đã thuyên giảm.
Ngu Thù vừa suy nghĩ, nàng quyết định thừa thắng xông lên, đột phá Kim Đan ngay tại đây.
Lúc nhập định cần phải tập trung.
Vì thế, nàng đương nhiên không chú ý tới tiếng động không thể nghe thấy của người nằm trên tháp.
Lông mi Sư Vân Tịnh khẽ run rẩy, hắn hé nửa mắt ra.
Hắn không nhúc nhích, không biết đang nghĩ tới cái gì, liền khép mắt lại lần nữa.
Giống như không có chuyện gì xảy ra.
Sư Vân Tịnh mơ một giấc mơ.
Trong mơ, hắn không biết mình là ai. Mắt hắn không thể nhìn thấy gì, giống như bị một lớp màng màu xám trắng bao phủ. Miệng hắn không thể nói chuyện, đầu lưỡi đã bị rút đi. Khuỷu tay và xương đầu gối bị đánh gãy vô số lần, hiện đang được băng bó lại, mỗi một bước đi đều vô cùng khó khăn.
Có giọng nói từ xa xăm vọng tới nói rằng đây là kiếp trước của hắn.
Sư Vân Tịnh cảm thấy rất hoang đường.
Rõ ràng, hắn sắp sửa tỷ thí với Ngu Thù, vậy mà lại rơi vào giấc mơ kỳ lạ này, còn được nói rằng tất cả những chuyện này đều là ký ức kiếp trước của hắn.
Hắn cố gắng mở mắt ra nhưng lại không thể mở được. Một thanh tiến độ hiện lên trước mặt hắn, bắt đầu từ 0% sau đó từ từ chuyển động, thành 1%, 10%, 20%.
Tiến độ 50%, 60%.
Sư Vân Tịnh mơ hồ phát hiện, chuyện không thể vãn hồi đang diễn ra, trong khi hắn lại không thể ngăn cản được điều gì.
Hắn chỉ có thể nhìn thanh tiến độ sắp sửa lấp đầy chỗ trống, 70%, 80%...
88%.
Thanh tiến độ không còn chuyển động nữa.
Nhưng không phải do Sư Vân Tịnh đã làm gì, chỉ vì có hai giọng nói lao vào thức hãi trống rỗng của hắn.
Trong đó có một giọng nữ không thể tin được nói: "Trời ạ, hắn thật sự bị tiểu sư muội đánh à? Nàng ra tay quả thật tàn nhẫn, thật độc ác!"
Một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng khác, khó phân biệt nam hay nữ vang lên: "Thật không ngờ, chúng ta rời khỏi tông môn chưa tới nửa tháng, tiểu sư muội đã tiến bộ nhanh tới thế, trong khi đại sư huynh lại trở nên sa ngã như vậy. Chỉ e Đệ Tam Phong sắp có sự thay đổi lật trời."
Sư Vân Tịnh rất quen thuộc với hai giọng nói này, đây là giọng của Triển Sơ Bạch và Sở Tranh Tranh.
Nhị sư đệ và tam sư muội của hắn.
Ngay sau đó, càng nhiều âm thanh bùng nổ bên tai hắn, thanh tiến độ bỗng nhiên tan rã.
[Dung hợp nhân cách thất bại…tạch tạch... Sử dụng kế hoạch 2, tạch tạch tạch… Tạm thời niêm phong, chìa khóa là…]
Giọng nói từ xa xăm lúc trước lại lần nữa vang lên, lần này giọng nói đó càng dồn dập hơn, kèm theo đó là tiếng cọt kẹt và tiếng nổ không rõ nguyên do.
Một lúc lâu sau, mọi thứ cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Sư Vân Tịnh phát hiện hắn hình như có thể mở mắt ra được.
Nhưng hắn cảm giác bên cạnh mình có thêm 3 hơi thở, còn có cả kết giới, vì không thể nhận ra thân phận và ý đồ của 3 người đó, nên hắn không hề có hành động gì
Khoảng một chén trà sau, cuối cùng 3 người kia cũng mở kết giới ra..
Trong lòng Sư Vân Tịnh khẽ động.
Hắn không thể quen thuộc hơn với hơi thở của 3 người này, đó chính là Triển Sơ Bạch, Sở Tranh Tranh và Ngu Thù, các sư đệ và sư muội của hắn, bình thường, ba người này trừ luyện công ra chính là ăn uống ngủ nghỉ, không có bất cứ kỹ năng sinh hoạt nào.
Mấy người này tụ tập ở trong phòng hắn, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sư Vân Tịnh không phải đợi lâu, liền nghe thấy tiếng bọn họ nói chuyện.
"Tam sư tỷ phụ trách tìm thực đơn chuẩn bị thức ăn, nhị sư huynh nấu chính, ta trông coi đại sư huynh, một khi có động tĩnh gì sẽ lập tức báo cáo." Ngu Thù nói: "Lần hành động này phải tranh thủ từng giây từng phút, chỉ cho phép thành công, không được phép thất bại!"
Triển Sơ Bạch kiên định nói: "Trước kia đều là đại sư huynh nấu cơm, lần này hắn không thể cử động, chúng ta nhất định phải nấu ra những món ăn giống như vậy."