Chương 42

Nàng thử hỏi: "Vì thế, rốt cuộc vị thế ngoại cao nhân biết tiên tri chuyện tương lai ở mạng Linh Vực này có lai lịch ra sao? Hắn đưa lời tiên tri về đại sư huynh lên trên mạng Linh Vực là có âm mưu gì?"

Triển Sơ Bạch cũng không giấu giếm, hắn đưa tay lên, chia sẻ bài viết tới ngọc giản của Ngu Thù: "Sư muội, ngươi tự mình xem đi."

Ngọc giản kêu "leng keng" mọt tiếng.

Đây vốn là âm thanh nhắc nhở rất quen thuộc, nhưng Ngu Thù nghe xong, cả người nàng liền run rẩy, như thể không dám mở ra.

Nàng sẽ nhìn thấy thứ gì?

Là một người xuyên không cũng có hệ giống giống như nàng đang buôn bán tin tức ở trên mạng Linh Vực à?

Hay là một đại năng am hiểu thiên cơ, có sở trường về tiên tri bói toán, còn cao thâm khó lường hơn cả Côn Luân Lộc Ông?

Trong lòng nàng chất chứa nỗi sợ hãi về điều không biết, Ngu Thù nhắm mắt lại, mở bài viết Sơ Bạch gửi cho nàng ra.

Tiêu đề cực lớn chiếu vào trong mắt nàng, Ngu Thù bất tri bất giác mở lớn hai mắt.

Chỉ thấy bố cục của bài viết kia rất tiêu chuẩn, vô cùng cẩn thận. Mà phía dưới bài viết, có rất nhiều bình luận với ngôn từ kịch liệt xếp thành hàng dài.

Bài viết này quả thực rung động lòng người, vô pháp vô thiên, khiến trước mặt Ngu Thù bỗng dưng tối sầm, trời đất quay cuồng, suýt chút nữa ngã nhào xuống đất.

Sở Tranh Tranh thấy sắc mặt Ngu Thù trắng bệch, còn cho rằng nàng bị dọa, liền ôm bụng cười to: "Biết ngay ngươi sẽ có phản ứng như vậy mà. Tiêu đề rất thú vị, đọc lên cho chúng ta nghe đi."

Triển Sơ Bạch cũng nói: "Tác giả của bài viết này chính là thế ngoại cao nhân mà chúng ta ngưỡng mộ đã lâu. Cao nhân đó họ Ái, tên là Điện Hiệp, khiến chúng ta liên tưởng tới đến Du Hiệp Bôn Điện, quả thực rất uy phong."

Sở Tranh Tranh: "Đúng vậy, vừa nghe tên liền biết ngay hắn chính là một cao thủ đỉnh cao!"

Ngu Thù không thể tránh khỏi ánh mắt nhiệt liệt của bọn họ, nàng chỉ có thể hắng giọng, dùng giọng điệu nghẹn ở cổ họng, xoắn xuýt đọc thành tiếng:

"... Bất thế chi tài khó từ bỏ, đón đọc ‘Sau Khi Từ Bỏ Nhập Ma Ta Trở Thành Mỹ Thực Gia.’ Tác phẩm của Ái Điện Hiệp."

Sở Tranh Tranh: "Còn cả hàng chữ nhỏ nữa."

Ngu Thù: "Thật sự phải đọc à?"

Sở Tranh Tranh: "Đọc lời của cao nhân, phải dùng giọng nói tôn trọng, thành kính, giàu tình cảm."

Ngu Thù vô cùng hối hận.

Nhưng bây giờ nàng có hối hận cũng không còn kịp, nàng chỉ có thể lòng như tro tàn, há miệng đọc tiếp.

"Có duyên trùng sinh, cuối cùng Sư Vân Tịnh đã trở thành thần trù đỉnh cao vang danh thiên hạ. Ngày đó, một vạn thanh Thương Long kiếm cùng lúc được rút ra, bao phủ toàn bộ Trường Thiên, cung nghênh trù thần Tiểu Suất quy vị!"

Tiểu Suất nhếch miệng cười, lạnh lùng nói:

"Ta đã quay về tu chân giới, lần này ta phải nấu lại hết tất cả những món ăn thuộc về ta, ta phải làm cho bầu trời này cũng không thể che phủ được chiếc nồi của ta! Phải khiến cho trù giới này thay trời đổi đất, hương vị bao trùm toàn thiên hạ!"

Ngu Thù đọc xong kịch bản ngắn mà nàng viết lên trong lúc nổi hứng nhất thời, lập tức lửa giận trào dâng.

Nàng chỉ hận mình không thể xuyên không về lại buổi tối ngày hôm đó, xóa sạch tất cả những dòng chữ đáng xấu hổ này!