Chương 4

Trong thế giới nguyên tác, nhân vật của nàng bởi vì thiết lập bình thường không có gì mới mẻ, trở thành một nhân vật bên lề, ổn định nằm ở cuối bảng trong cuộc bỏ phiếu. Nhưng qua vài ngày nữa sẽ bị lãnh cơm hộp.

Nếu muốn sống thì phải viết truyện đồng nhân phù hợp khẩu vị độc giả.

Ngu Thù bắt đầu tự hỏi, độc giả thế giới kia sẽ thích loại tác phẩm đồng nhân nào.

Sau đó hệ thống liền lấy tư thái kiêu ngạo, đem bộ truyện rách nát [Kéo Thiến Niên Tiên Quân Xuống Thần Đàn] đặt ở trước mắt nàng.

Nó nói: [Trong nền văn minh máy móc có trình độ giáo dục bình quân đầu người thấp, truyện đồng nhân như vậy đã thập phần khó có được.]

Ngu Thù đã hiểu.

Đơn giản bạo lực, xung đột máu me, có thể trực tiếp mang lại cảm quan kí©h thí©ɧ.

Môi trường sống của độc giả xao động lại hỗn loạn, sự phản loạn mà họ không có được trong thế giới hiện thực, sẽ có xu hướng đòi hỏi từ thế giới giới câu từ.

[Kéo Thiến Niên Tiên Quân Xuống Thần Đàn] chính là một ví dụ điển hình.

Sư Vân Tịnh vốn là thiếu niên thiên tài lạnh lùng, lại bị "bạn tốt" ghen tị với hắn âm thầm hãm hại.

"Bạn tốt" đầu tiên là cố ý thất thủ ở trong bí cảnh làm hắn trọng thương, trở về tông môn lại dùng lời nói hãm hại, khiến cho Sư Vân Tịnh cuối cùng bị cắt đứt gân mạch, tu vi tan biến, bị trục xuất sơn môn.

Mà đây mới chỉ là bắt đầu.

Sư Vân Tịnh không chỉ giỏi kiếm đạo, còn có một gương mặt thiếu niên cực kỳ xinh đẹp.

Hắn mất đi tu vi, so với phàm nhân càng thêm suy nhược. Mọi người coi hắn là một kiện hàng hóa làm vui mắt, tùy ý giao dịch, trong đó có không ít người mang tâm lý vặn vẹo trong ham muốn kɧoáı ©ảʍ mua.



Hắn chìm nổi trong cơn tra tấn không thể miêu tả này, cuối cùng bị giam cầm trong địa cung của quý tộc thế gian, trở thành lô đỉnh mà người người đều có thể tiết dục làm bẩn.

Kết thúc câu chuyện, Sư Vân Tịnh bị phương thuốc ngàn vàng lấy đi tính mạng, cuối cùng hấp hối chết đi.

Mà những "quý nhân" si mê vẻ ngoài của hắn, lưu luyến da thịt của hắn, thậm chí ngay cả tên họ của hắn cũng chưa từng biết được.

Sau khi Ngu Thù xem xong, cảm thấy ánh mắt cùng tâm hồn nhận phải hai tầng thương tổn.

Nàng xoa xoa sống mũi, suy yếu nói: "Tác giả truyện đồng nhân này... là cực kỳ hận Sư Vân Tịnh?"

Hệ thống: [Không, không phải.]

[Nếu muốn nói tới sự u tối, nguyên tác [Vô Danh Đạo] mới là khởi đầu của mọi chuyện. Kí chủ có biết đây là một quyển sách như thế nào hay không?]

Ngu Thù không biết.

Thế giới tu chân trong nhận thức của nàng những năm này, có thể coi là thanh minh thái bình.

Nàng biết rõ đại sư huynh Sư Vân Tịnh, cùng nhân vật chính bị tùy ý khinh nhục trong truyện đồng nhân kia, hoàn toàn không có bất kỳ mối liên quan gì.

Mà những thứ này, đều nằm trong mắt nàng.

Hệ thống lại nói: [[Vô Danh Đạo] có thể có chỗ đặt chân trong nền văn minh xã hội hỗn loạn, tuyệt không thể là đơn thuần chỉ là tiểu thuyết tu tiên.]

[Mỗi nhân vật mà nó tạo ra đều có một quá khứ đen tối, cùng một tương lai thậm chí còn u ám hơn. Tất cả những đau khổ tra tấn, cũng không phải là bậc thang đi lên, mà là xiềng xích của sự suy tàn.]