Nếu không, tội danh sử dụng hung cổ này đủ để Ngu Thù uống một trăm chiếc bình.
Ác nhân sư tôn không hề phát hiện ra quá trình quanh co của tiểu đồ đệ, hắn khoanh tay nhàn nhã thoải mái, quan sát khung cảnh lộn xộn bên dưới lôi đài.
Ngu Thù đang đứng ngẩn người bên cạnh hắn, nàng bỗng nhiên nghe thấy thanh kiếm trong tay kêu lên một tiếng, không hề có dấu hiệu gãy thành hai mảnh!
Nàng sững sờ đứng im tại chỗ.
Vi Sinh Cố không hề cảm thấy bất ngờ: "Ồ, lại gãy à? Ngay cả Đoạn Bạch cũng không thể ở lâu bên cạnh ngươi, xem ra ngươi quả thật không hợp cầm kiếm."
Ngu Thù im lặng một hồi.
Nàng đã sớm đoán được sẽ xảy ra chuyện này.
Căn cốt của Ngu Thù rất kỳ lạ, năm đó, lúc nàng được Vi Sinh Cố đưa về Côn Luân Ngọc Kinh, ngoài chứng khí hư ra, nàng còn có một điểm không giống với người bình thường.
Nàng rất khó lọt vào mắt xanh của linh kiếm.
Đơn giản mà nói, nàng là một kiếm tu bị tất cả các thanh kiếm bài xích.
Vi Sinh Cố rất hiếm khi hỏi tới tình hình của Ngu Thù.
Cho đến khi Sư Vân Tịnh không nhịn được nói với hắn, tới tận bây giờ, tiểu sư muội vẫn chưa có bản mệnh kiếm.
Lúc này, Vi Sinh Cố mới nhớ tới nghĩa vụ của người làm sư tôn, hắn rút kiếm Đoạn Bạch từ một nơi vừa cao vừa cứng ở kiếm trủng ra, cưỡng ép để Ngu Thù kết khế ước với nó.
Lúc đó, Ngu Thù mới có kiếm của mình.
Cho dù là một thanh danh kiếm như kiếm Đoạn Bạch, cũng bởi vì thể chất Ngu Thù mà vào một ngày nào đó của vài năm sau, đã vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Càng không cần phải nói tới thanh kiếm nát nàng tiện tay vớt ra khỏi kiếm trì hôm nay.
Không thể chống đỡ nổi quá 3 canh giờ.
Ngu Thù nhớ tới lời của Vi Sinh Cố trước đó, nàng đoán thái độ của hắn vẫn là không thèm đếm xỉa tới.
Huống chi, trước giờ hắn vẫn luôn làm như vậy.
Nàng không khỏi âm thầm cảm thấy oán hận, mỉa mai nói: "Nếu là sư tôn, chỉ e sư tôn sẽ cảm thấy ở Côn Luân Ngọc Kinh này, giữ một phế vật không thể cầm kiếm với sống sót, còn không bằng chết đi để được giải thoát nhỉ?"
Ý định ban đầu của Ngu Thù là dùng suy nghĩ của hắn để cãi nhau với hắn, nhưng không ngờ đối phương vẫn chưa phát hiện ra ý định của nàng, ngược lại hắn còn nghiêm túc suy nghĩ một hồi.
Vi Sinh Cố ngước mắt lên, cười như không cười: "Trước tiên đừng chết, giữ ngươi lại vẫn còn có tác dụng."
Hắn đá tàn tích của thanh thiết kiếm trên mặt đất, rất không hài lòng với chuôi kiếm được chế tạo thô sơ kia. Sau đó, hắn đặt tay lên cổ tay phải, cắt một đoạn linh cốt từ kiếm văn trên cổ tay ra, chớp mắt biến thành 1 thanh kiếm mỏng.
"Ít ra nó sẽ không gãy. Tiếp theo, ngươi còn phải tỉ thí vài trận nữa, cầm lấy chơi trước."
Ngu Thù mở to hai mắt, không dám nhận.
Đây đâu phải thanh kiếm để "cầm lấy chơi", đây chính là xương cốt của Vi Sinh Cố!
Nếu đặt vào kịch bản, cảnh tượng lần này có thể dùng làm tư liệu thực tế để làm phim kinh dị, nhưng thái độ của hắn vẫn rất bình thường. Giống như điều này đã xảy ra nhiều lần, đã trở thành thói quen của hắn.
Ngu Thù phân tâm, do dự, nhưng hắn còn không đợi nàng từ chối đã ném Linh Cốt Hóa Kiếm lên người nàng, sau đó xoay người rời đi.