Chương 32

Lúc này, hai tiểu đạo đồng cũng đã phát hiện ra người ở trên vách đá.

Bọn họ một trước một sau, mạo hiểm vượt gió leo lêи đỉиɦ núi, đứng hầu ở hai bên người nọ. Người bên trái hô lên "phong chủ Vi Sinh", người bên phải hô lên "Tại sao kiếm quân lại tới đây", giọng điệu vừa khiêm tốn vừa run rẩy.

Trong lòng Ngu Thù vốn đang treo lơ lửng, lập tức càng thêm lạnh lẽo.

Người đứng ở góc độ máy bay không người lái, nhìn rõ mọi hành động của nàng...

Chính là sư tôn của nàng, Vi Sinh Cố.

Trên lưng Vi Sinh Cố đeo thiên quang, Ngu Thù phải dùng hết sức ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy rõ.

Nàng từng nghe tới "vẻ đẹp tuyệt sắc" của sư tôn, điều này quả thực không sai.

Mái tóc dài bạc trắng như dải lụa, linh quang trong suốt giữa ấn đường, trông giống như thần tiên hạ phàm. Ánh mắt của hắn lạnh nhạt, không biết là thương xót hay thờ ơ.

Thế nhưng một nhân vật có dáng vẻ giống thần phật như vậy mà lại có lòng dạ rắn rết khiến người ta chỉ cần nghe thấy đã sợ mất mật.

Sư môn lúc trước của Vi Sinh Cố bị hắn tàn sát, từ trên xuống dưới không một ai sống sót.

Hai ba năm tiếp theo, những bằng hữu của hắn trên giang hồ lần lượt bị hại, cái chết vô cùng thê thảm, nguyên nhân cũng không cần phải nói.

Bình thường, Vi Sinh Cố là người ra sao lại càng khó nói.

Hắn một lời không hợp liền gϊếŧ người, rõ ràng 1 giây trước, hắn vẫn đang trò chuyện vui vẻ với ngươi, 1 giây sau hắn liền giơ tay lên khiến đầu ngươi rơi xuống đất. Có vẻ chuyện này phụ thuộc vào tâm trạng của hắn, không cần lý do.



Mọi người đều âm thầm kính sợ hắn, tôn Vi Sinh Cố là "pháp ngoại cuồng đồ".

Hắn ra tay thuần thục như thế khiến Ngu Thù tin tưởng hắn rất có thể làm ra được chuyện chặt đầu Sư Vân Tịnh.

Tóm lại, ngoại trừ Đệ Tam Phong, những đệ tử khác của Côn Luân Ngọc Kinh nhìn thấy Vi Sinh Cố , đều hận không thể mọc cánh bay ra khỏi thế giới đáng sợ này.

Mặc dù người bên ngoài tông môn có hàng ngàn hàng vạn câu oán hận Vi Sinh Cố , nhưng không ai địch lại nổi tu vi Hợp Thể Kỳ của hắn, chỉ dám bàn tán ở sau lưng.

Nói thật, Ngu Thù không biết quá nhiều về sư tôn của nàng.

Năm đó, sau khi Vi Sinh Cố nhận nàng làm thân truyền đệ tử, hắn liền ném nàng cho Sư Vân Tịnh. Kiếm pháp tâm pháp của nàng, hơn một nửa Tàng Thư Các mà nàng đã đọc, phần lớn đều do đại sư huynh tự mình dạy dỗ.

Còn về Vi Sinh Cố, bình thường, trừ ngày Tết cùng ăn một bữa cơm ra, thỉnh thoảng hắn mới thuận miệng quan tâm vài câu tới việc học của nàng, đa phần đều không qua lại gì.

Lúc này, sư tôn vẫy tay với nàng cái. Ý bảo nàng đi lên chỗ hắn.

Ngu Thù chỉ có thể kiên trì leo lên vách đá chết tiệt kia. Nàng thay thế vị trí của một vị đạo đồng, đứng bên phải hắn.

Gió thổi lạnh thấu xương, dây xích sắt bao vây bốn phía.

Đây không phải một vị trí tốt để ngắm phong cảnh, nhưng tư thế của Vi Sinh Cố rất tùy ý, hình như đang rất vui vẻ.

Đối mặt với sư tôn, Ngu Thù không biết nên mở lời ra sao mới tính là có thể diện.

Dù sao bình thường hai người cũng không nói chuyện với nhau.