Chương 1

Ngày thứ ba, mặt trời mọc.

Sư Vân Tịnh bị nhốt trong l*иg mạ vàng đã ba ngày ba đêm.

Cả người thiếu niên không có một khối da tốt, khắp nơi đều là vết máu do lăng ngược để lại. Hai mắt nhắm chặt, an tĩnh như đã chết.

Ánh nắng ấm áp tựa như dòng nước, soi rọi sự chật vật của hắn càng thêm dữ tợn.

Một người đứng ở trước l*иg, ý cười trêu tức, nhưng sau khi thấy rõ bộ dáng Sư Vân Tịnh lại toát ra vẻ kinh diễm cùng khát khao khó có thể che dấu.

"Đây chính là người do Tiên Đình đưa tới? Quả nhiên có dáng vẻ thần tiên." Người nọ nói xong, vươn quạt ngọc bạch cốt nâng mặt Sư Vân Tịnh lên.

Mép quạt thấm ra từng sợi sương trắng, là do dược tề thúc dục du͙© vọиɠ như hổ lang. Dù cho ý chí Sư Vân Tịnh còn tồn tại, nhưng tu vi tẫn tán, không chịu nổi cơn quấy nhiễu này.

Đợi đến khi thấy thiếu niên khó nhịn mà xốc mí mắt lên, lộ ra một đôi con ngươi mất đi tiêu điểm, người nọ đột nhiên cười.

"Đưa vào đi."

……

Ngu Thù ở trong mộng xem xong quyển tiểu thuyết "Kéo Thiếu Niên Tiên Quân Xuống Thần Đàn" vô cùng ướŧ áŧ này, chỉ cảm thấy đau đầu muốn nứt ra.

Chọn ra bất luận một sự kiện nào trong truyện cũng đều là tình tiết kí©h thí©ɧ, nội dung sắc tình, cùng với miêu tả chuyện phòng the lộ liễu đến tột đỉnh.

Chỉ riêng tên nhân vật chính của quyển sách này cũng đủ khiến Ngu Thù sợ hãi sát đất.

--- Sư Vân Tịnh.



Đây là tên của đại sư huynh mà nàng đã sớm chiều ở chung gần mười năm!

Tựa hồ bị lực lượng thần bí nào đó khống chế, Ngu Thù bị ép tiếp thu toàn bộ nội dung [Kéo Thiếu Niên Tiên Quân Xuống Thần Đàn] vào đáy mắt.

Mũi nàng gần như chạm vào chữ viết.

Đây vốn là một loại tư thái không cách nào đọc được, nhưng những ký hiệu oanh ca yến vũ lả lướt kia, vẫn như kim tiêm đâm vào trong đầu nàng.

Cho nên mới nói, rốt cuộc......

Là ai viết loại truyện đồng nhân rách nát này cho đại sư huynh của nàng! Có phải rất quá đáng rồi hay không!

Ngu Thù đấu tranh hồi lâu, rốt cục nhìn thấy một đoạn chữ nhỏ khi kết thúc toàn văn:

[Sư Vân Tịnh lúc đó hoàn toàn mất đi ngũ giác, biến thành phế nhân. hắn không biết người cùng hắn hoan ái hôm nay là ai, càng không thể nào phân biệt giọng nói cùng dáng điệu của đối phương, chỉ có thể đau khổ trong cơn cuồng hoan, một lần lại một lần lẩm bẩm cái tên mà hắn từng có, cái tên thuộc về chính mình.]

[Thế nhân đều biết, trong địa cung Kim Ngọc có giấu thần tiên vô danh. Hắn xinh đẹp, vô hồn, người người đều có thể khinh nhục hắn. Mà mỗi khi màn giường hạ xuống, đều có thể nhìn thấy đôi môi hắn mấp máy, không tiếng động lặp lại âm tiết mà không ai biết.]

[Sư, Vân, Tịnh.]

Mẹ nó.

Ngu Thù thật sự nhịn không được, nàng ra sức bùng nổ, mà lực lượng thần bí trói buộc nàng cũng đột nhiên tản đi.

Nàng ở trong mộng ngã chổng vó, không đợi cho mình đứng dậy liền nhìn thấy phù chú kim quang lưu động vây quanh.

Rồi sau đó là tiếng chuông khánh cổ quái, phảng phất có thể đánh xuyên thể xác, thẳng vào linh hồn.