Luyện Chu Huyền tự nhiên là có hứng thú với thi quỷ. Phượng Chương Quân cũng nói được làm được, lập tức mang hắn ra sân, đi lối tắt đến y quán của Quất Tỉnh đường.
Đêm khuya trong núi Vân Thương yên lặng như tờ, y quán lại đèn đuốc sang trưng.
Đệ tử đứng gác nhìn thấy Phượng Chương Quân tới, vội vàng vấn an, rồi đưa ánh mắt cảnh giác nhìn Luyện Chu Huyền.
Với địa vị của Phượng Chương Quân, tất nhiên không cần phải giải thích. Hắn dẫn thẳng Luyện Chu Huyền qua mấy khu vực, qua sườn tây thứ ba tiến vào cửa tiểu viện.
Thủ vệ ngoài viện thấy Phượng Chương Quân liền mở cửa. Bỗng chớp mắt, một đạo hắc ảnh từ mái hiên chợt lóe qua.
"Hai người các ngươi đuổi theo xem." Phượng Chương Quân phân phó thủ vệ, lại dặn dò: "Chú ý an toàn."
Thủ vệ lập tức tuân mệnh truy tìm hắc ảnh. Phượng Chương Quân ra hiệu Luyện Chu Huyền tiếp tục theo mình đi vào.
Chỉ có một gian nhà trong viện đốt đèn, cũng là chỗ để thi quỷ. Phòng không lớn, tất cả tạp vật trong phòng đều bị dọn sạch ra ngoài, chất đống ngoài sân. Theo Luyện Chu Huyền kiến nghị, bốn phía phòng đều rải muối, bốn góc tường đặt bốn bát nước muối.
Giữa phòng để một cái bàn cũng được tẩm ướt nước muối, thi thể thi quỷ đặt trên bàn dùng vải bố ướt che đậy.
Suy xét đến việc xác chết có độc, Luyện Chu Huyền kiến nghị để mình phụ trách nghiệm thi. Phượng Chương Quân ném tới một bao bút da màu đen*, bên trong là nguyên bộ dụng cụ giải phẫu, lưỡi dao lớn nhỏ lóe hàn quang.
*bao da đenLuyện Chu Huyền tùy tay chọn một cái, đem vải bố ướt mở ra. Bộ thi thể dữ tợn liền lọt vào tầm mắt.
Không đúng.
Cái đầu mới vừa bị Phượng Khuyết kiếm chặt đứt hiện giờ đã "mọc" lại trên cổ. Lại chỉ mới dính được một nửa, thoạt nhìn xiêu xiêu vẹo vẹo.
Quỷ dị hơn, cạnh thi thể đặt một đóa hoa trắng.
"Có người khâu lại miệng vết thương." Luyện Chu Huyền tìm thấy trên cổ thi thể một sợi tơ mỏng. Đường may cũng không chỉnh tề, thuyết minh kẻ làm chuyện này là một tay mơ, hoặc do kích động khẩn trương.
Nhớ tới chuyện Lăng Tiêu các chủ nhắc tới hình xăm trên lưng thi quỷ, Luyện Chu Huyền lập tức kiểm tra thực hư. Nưng xác chết cứng còng khổng lồ, hắn thử lật mấy lần vậy mà không nhúc nhích.
Đang lúc chuẩn bị tìm mấy thứ trợ lực, Phượng Chương Quân lại yên lặng vươn tay, nhẹ nhàng lặt thi thể.
Lực đạo, không phải lớn bình thường.
Luyện Chu Huyền phát hiện bao tay của Phượng Chương Quân rất tinh xảo, không chỉ có giáp kim loại trên đầu ngón tay, trên mu còn có phù văn màu vàng.
Vân Thương phong khí hậu mát mẻ, không cần thiết đeo bao tay trống lạnh, có lẽ quái lực huyền bí là từ đây.
Luyện Chu Huyền dù tò mò, nhưng rõ ràng đây không phải chuyện hắn có thể quản, hắn phục hồi tinh thần, rất mau đã tìm thấy hình xăm trên lưng.
"Không thể nào là Ngũ Tiên Giáo... Chỗ này tối quá, có nến không?"
"Không." Phượng Chương Quân rõ ràng nói không, tay lại mò tới bên hông.
Trên hông hắn đeo đai lưng vàng ngọc, trên treo túi càn khôn, có lẽ bên trong chứa pháp bảo chiếu sáng gì.
Luyện Chu Huyền hảo tâm nhắc nhở hắn: "Tay ngươi sờ qua thi thể, có khả năng nhiễm độc, đừng làm bẩn bảo bối."
Phượng Chương Quân nghe vậy dừng động tác, sau đó tránh mấy bước, tới góc phòng mới tháo bao tay xuống.
Không biết hắn mân mê cái gì, Luyện Chu Huyền cũng không nghĩ nhìn lén, tiếp tục quan sát xác chết.
Vừa rồi hắn nói hình xăm không thể nào là của Ngũ Tiên Giáo, kỳ thật có chút trái lương tâm.
Nếu công tâm mà nói, hắn thừa nhận hình xăm có chút quen mắt, chỉ là bị thân thể kéo dài biến dạng, hẳn nhiên đây không phải hình dáng vốn có của thi thể.
Cho nên đây rốt cuộc có phải là giáo đồ của Ngũ Tiên Giáo không?
Luyện Chu Huyền tạm thời không có manh mối, nhưng hắn biết mình phải tìm ra đáp án trước Phượng Chương Quân.
Đang nghĩ tới đây, căn phòng tối tăm đột nhiên sang lên.
Còn chưa ý thức được ánh sang từ đâu mà tới, chớp mắt, từ bụng thi thể bay ra một quầng sang, đánh tới Luyện Chu Huyền.
Trái tim chợt kinh hoàng, Luyện Chu Huyền cảm giác có một lưỡi đao sắc bén từ phía trên bổ tới thân thể mình. Hắn đau đến trước mặt biến thành màu đen, choáng váng, một tay phải bám vào cạnh bàn bảo trì cân bằng.
Không biết qua bao lâu, đau đớn dần biến mất, Luyện Chu Huyền mở mắt phát hiện mình đang dựa vào chân tường.
"Chuyện gì đã xảy ra." Phượng Chương Quân nói lời quan tâm, lại tựa như làm cho có lệ.
"....."
Trước khi mở miệng Luyện Chu Huyền lấy tay sờ sờ bụng mình.
Đau đớn hoàn toàn biến mất, quần áo cũng không hao tổn gì, giống như chuyện ban nãy chưa từng xảy ra, rất có thể đây là một loại độc nào đó khiến hắn ban nãy gặp ảo giác.
Dưới tình huống bản thân cũng chưa rõ ràng, Luyện Chu Huyền lo lắng mình nói ra sẽ khiến Ngũ Tiên Giáo gặp phiền toái, vì vậy chỉ lắc đầu, tỏ vẻ không có vấn đề gì.
Sau đó hắn phát hiện, trên xà nhà cao dán một tấm phù phát sang, đem xung quanh chiếu đến rõ ràng, hẳn là bảo bối từ túi Phượng Chương Quân.
Nương theo ánh sang, Luyện Chu Huyền lại đi xem thi thể trên bàn, tức khắc nghẹn họng trân trối—
Kia cỗ thi thể tay dài chân dài không biết từ bao giờ đã thu nhỏ lại đúng kích cỡ của thường nhân, tựa như một cái thây khô bình thường, không chỗ kỳ lạ.
Hắn mau chóng động thủ xác nhận, hình xăm trên lưng đã khôi phục nguyên trạng, vô luận màu sắc hay hình dáng hoa văn, đều có thể xác định kẻ này sinh thời là người Ngũ Tiên Giáo.
Xem xong hình xăm lật lại thi thể, Luyện Chu Huyền lại sửng sốt.
Đây là một nữ nhân.
Dù cái xác khô khốc quắt queo, vẫn có thể dễ dàng thấy được, người này trước đây là một nữ tử xinh đẹp. Lông mày dài cong vυ"t, cánh mũi thẳng tinh xảo, gần như không thể gộp chung nàng với con thi quỷ dữ tợn ban nãy.
Nhưng muốn gỡ bỏ bí mật này, cũng không phải quá khó khăn.
Luyện Chu Huyền ngẩng đầu nhìn về phía Phượng Chương Quân: "Tiên Quân hiện giờ có tiện sưu* hồn?
( 搜
: tìm kiếm, lục soát. Có thể đọc là "sảo" hoặc "tiêu")Phượng Chương Quân lắc đầu: "Vừa mang thi thể đến đây đã tiến hành sưu hồn, không có hồn phách phản ứng, chỉ là một khối thân thể rỗng."
Kết quả này Luyện Chu Huyền cũng đoán được.
Người bình thường sau khi chết, nếu không có chấp niệm, bẩy ngày sau hồn phách sẽ rời khỏi cơ thể. Khối thi thể khô quắt trước mặt này, nhìn thế nào cũng là đã chết lâu ngày, không tìm thấy hồn phách cũng bình thường.
Hắn đang suy nghĩ bỗng nghe thấy Phượng Chương Quân hỏi: "Ngũ Tiên Giáo có một loại thuật gọi là Hương Khuy* thuật, chỉ cần có xác chết, không cần sưu hồn cũng biết được quá khứ nhân quả."
(*Hương Khuy: 香窥
- chữ khuy 窥
có nghĩa là dòm ngó, nhìn trộm.)"Chuyện này không sai." Hương Khuy là bí thuật của Ngũ Tiên Giáo, Luyện Chu Huyền tự tin nó có thể áp đảo bất kỳ thuật sưu hồn nào ở Trung Nguyên. Nếu có cơ hội, hắn không ngại cho Phượng Chương Quân "mở rộng tầm mắt một chút". Nhưng mà hiện giờ, hắn chỉ có thể lắc đầu
"Thực hiện thuật Hương Khuy cần một số dụng cụ đặc biệt, ta không mang theo, không làm được."
Nói đến đây, hắn không muốn để Phượng Chương Quân nghĩ lầm mình trốn tránh trách nhiệm, lập tức đưa ra đầu mối mới: "Bất quá ta có biện pháp xác định thân phận nàng."
"Xác nhận thế nào?"
"Nhận cổ."
Chuyện tới bước này, Luyện Chu Huyền cũng không định phủ nhận sự thật: "Từ hình xăm xem ra, nữ tử này xác thật là giáo đồ Ngũ Tiên Giáo. Dựa theo quy củ của giáo, đệ tử sẽ lưu lại cổ mẫu trong tông môn, chỉ cần cổ độc trong thi thể có thể cùng cổ mẫu xứng đôi, liền xác định được dòng họ tên úy."
Biện pháp này có vẻ ổn. Phượng Chương Quân cân nhắc một chút, hỏi Luyện Chu Huyền: "Ngươi cưỡi ngựa tới đây mất bao lâu?"
"Bốn ngày ba đêm." Luyện Chu Huyền so so con số, "Vượt qua mấy ngọn núi, lúc đi qua Tấn Giang gặp lũ lụt nên thời gian lâu hơn một chút."
Phượng Chương Quân than nhẹ một tiếng: "Đã nhiều năm như vậy, Ngũ Tiên Giáo sao vẫn không có bộ Thần Hành nào."
Đây cũng không phải câu nghi vấn—— người tu chân trong thiên hạ đều biết Ngũ Tiên Giáo chỉ có thể dựa vào đi bộ hoặc cười ngựa hành tẩu thiên hạ. Tìm hiểu nguyên nhân, có người nói lãnh thổ Nam Chiếu nhỏ hẹp, khinh công và cưỡi ngựa là đủ dùng rồi; cũng có người nói, Ngũ Tiên Giáo năm đó cũng có một Thần Hành tuyệt học quỷ quyệt mau lẹ, chỉ là sau này chiến bại, bị chính đạo Trung Nguyên cưỡng chế bãi bỏ, giống như bẻ gãy cánh hùng ưng.
Nhớ lại năm ấy, Lý Trọng Hoa cũng bị Huyền Đồng dùng ngựa đưa về Liễu Tuyền Thành, đáng tiếc vẫn muộn một bước.
Luyện Chu Huyền không biết đáp lại thế nào, đơn giản trầm mặc không nói.
Vì thế Phượng Chương Quân thẳng thắn đứa ra quyết định: "Ngày mai để ta đưa ngươi về Ngũ Tiên Giáo, chỉ cần một canh giờ."
——————
Hai thủ vệ ban nãy Phượng Chương Quân sai đuổi theo hắc ảnh lục tục trở về bẩm báo, nói bóng người trốn vào rừng trúc, sau đó mất tung tích. Bên kia Luyện Chu Huyền kiểm tra thi thể cũng không phát hiện ra điều gì đặc biệt. Vì thế hai người quyết định kết thúc việc kiểm tra đêm nay, giữ sức cho ngày mai.
Rời đi Quất Tỉnh Đường, hai người theo con đường cũ trở lại viện. Phượng Chương Quân không biết từ đâu triệu ra một đạo đồng, hầu hạ Luyện Chu Huyền rửa mặt.
"Như này có thích hợp không?" Luyện Chu Huyền nhìn về Phượng Chương Quân do dự: "Nếu ta đoán không sai, nơi này hẳn là chỗ ở của ngươi, ta đây không phải là tu hú chiếm tổ?"
"Không sao." Phượng Chương Quân đạm nhiên: "Sắc trời đã tối, muốn chuẩn bị khách phòng cần thời gian. Nếu ngươi không chê thì ở tạm đây một đêm, ta đi sương phòng đả tọa là được."
Nói xong hắn không để Luyện Chu Huyền có cơ hội từ chổi, xoay người ra cửa, không bao lâu sau tiếng bước chân dần đi xa.
Rửa mặt xong, đạo đồng rời đi, lưu lại Luyện Chu Huyền một mình trong phòng ngủ.
Dù là Phượng Chương Quân nhường giường cho hắn, nhưng hắn cũng không định nằm lên đó —— lúc đi ra ngoài, vô luận là thuê nhà trọ hay tá túc nhờ, giáo đồ Ngũ Tiên Giáo đều giống nhau nằm đất hoặc trải đệm chăn khác, tuyệt đối không sử dụng đệm chăn có sẵn.
Lý do thực ra cũng đơn giản: Thế nhân toàn cho rằng Ngũ Tiên Giáo cả người mang độc, phàm là đồ vật giáo đồ đυ.ng qua, kể cả chăn đệm, đều không tránh được kết cục bị đem đi tiêu hủy. Để tránh tăng thêm phiền phức cho người khác, cũng mượn cơ hội khiến người kính sợ, Ngũ Tiên Giáo tự ước định ra quy củ này.
Hiện tại, Luyện Chu Huyền cũng không lo vấn đề sẽ đạp hư một bộ chăn đệm gấm vóc, hắn chỉ đơn thuần không nghĩ nằm lên cái giường kia. Bởi vì bên dưới hương trầm thoang thoảng kia, khẳng định ẩn giấu khí tức của Phượng Chương Quân.
Hắn biết mình nhất định sẽ ngũ vị tạp trần.*
(*Ngũ vị tạp trần: mặn ngọt đắng chua cay cùng một lúc, ý chỉ cảm giác phức tạp, hỗn loạn.)_________________(
Byakuman)
Tác giả có lời muốn nói: Vân Thương biết bay cùng Ngũ Tiên chân ngắn, dù sao con đường rất dài, Ngũ Tiên Giáo nói sẽ mang thích khách bảo bảo đi (nhầm rồi)
(*nói thật tui rất không hiểu ý tác giả, để đây cho các cao nhân. Nguyên gốc đoạn vừa rồi: 会飞的云苍和短腿的五仙,毕竟道长是远程,五仙教的话是带宝宝的刺客吧(大误))
Đúng vậy, trên người Phượng Chương Quân mang theo một cỗ mùi trầm hương nhàn nhạt, thỉnh gọi hắn là Hương Hương công quân.
Cùng với Hương Khuy vừa xuất hiện rất thân thiết à hahahaha
Edit kêu khổ:Thấy Ngũ Tiên Giáo vừa manh vừa tội tội :)) đi đâu cũng bị kì thị. Chỉ là do chuyên ngành học của người ta đặc biệt thôi mà >:)
Văn chương dài dòng thật muốn cắt mẹ chữ đi :(( nhưng đạo đức nói tui phải tôn trọng nguyên tác :( tui rất ngoan đúng không?