Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Vì Tiên Quân Gieo Tình Cổ

Chương 50: Quái đàm trong tửu lâu

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chủ tiệc đã phiêu phiêu rời đi, tiệc rượu trong đình viện cũng lục tục tan cuộc. Luyện Chu Huyền tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết chân tướng trong đó, nhưng cũng đã đoán ra được bảy tám phần.

Hắn đang chuẩn bị hỏi Phượng Chương Quân xem xem bản thân đoán được nhiều ít, lại thấy tiểu nhị bưng rượu đi lên, còn lấy lên mấy cái đĩa không chén không.

Yến Anh một bên thúc giục người trẻ tuổi nhất, bối phận nhỏ nhất ở đây - Lý Thiên Quyền mau rót rượu cho các chư vị tiền bối, một bên thì đem đồ nhắm rượu mang đến từng thứ lấy ra, đặt trong chén đĩa trống. Một trận bận rộn, trên bàn cũng có vẻ ra hình ra dạng.

Mọi người nâng chén hàn huyên, rượu ngon vào bụng, bầu không khí tự nhiên trở nên thân thiện.

Nhớ tới chuyện của Diệp Trăn Trăn, Luyện Chu Huyền nhịn không được mở miệng thử Cố Yên Lam: "Ngày trước ta ở Tây Tiên Nguyên gặp qua con gái của chưởng môn quý phái."

Cố Yên Lam chỉ dùng một tay, bộ dạng ốm yếu, tướng tá yếu đuối bất lực, nhưng khi nghe thấy tên Diệp Trăn Trăn thì đột nhiên trở lên có tinh thần.

Hắn truy vấn: "...... Trăn trăn? Ngươi gặp qua trăn trăn? Tây Tiên Nguyên đối xử với nàng có tốt không?"

Luyện Chu Huyền nói: "Tây Tiên Nguyên có tốt cũng so ra kém nhà mình. Một nữ hài nhỏ tuổi như nàng, so với bị đưa đến Tây Tiên Nguyên băm ngón tay, không phải nên lưu lại trong nhà mình hưởng thụ ngày tháng vui vẻ hạnh phúc hơn?"

Lời này nói ra thật sự sắc nhọn, Cố Yên Lam mắt thường có thể thấy mà ngẩn người.

Mí mắt Yến Anh nhảy hai cái, nhanh chóng giải vây: "Tiểu sư thúc, lại nói, ngọn gió nào đưa ngài tới đây? Ta nghe nói Bích Vân Cư sắp làm đại điển khai sơn, toàn môn trên dưới đóng cửa trai giới một tháng, sao ngài lại chạy ra ngoài?"

Cố Yên Lam lại không để ý đến Yến Anh mà thẳng thắn đối diện với Luyện Chu Huyền.

"Không thể để Trăn Trăn tiếp tục lưu lại Bích Vân Cư quả thật là hối tiếc lớn nhất của ta cùng mấy vị sư huynh muội. Nhưng Bích Vân Cư hôm nay đã không còn là Bích Vân Cư những năm đó nữa, để nàng sớm rời đi một chút, có lẽ cũng không phải chuyện xấu."

Thái độ Cố Yên Lam ôn hòa như vậy quả thật làm Luyện Chu Huyền có chút bất ngờ, nhưng hắn vẫn có mấy lời không nhả ra không thoải mái. ( :))) đanh đá thực sự)

"Thứ ta nói thẳng, ta chưa gặp qua môn phái nào đối đãi kém như vậy với người nhà của chưởng môn phi thăng. Diệp chưởng môn vì Bích Vân Cư làm đủ loại cống hiến, chẳng lẽ còn không đủ để Bích Vân Cư nuôi lớn một cái nữ nhi cho hắn sao?"

Lời vừa ra miệng, ngay cả Luyện Chu Huyền cũng cảm thấy bản thân có chút quá phận. Hắn đang nghĩ ngợi xem làm sao để bù trở về, lại thấy Cố Yên Lam ho nhẹ hai tiếng, còn lộ ra một nụ cười ốm yếu.

"Thật là trùng hợp...... Kỳ thực mới không bao lâu trước đây tại hạ còn nói ra những lời giống như đúc Luyện huynh bây giờ. Chẳng qua, ta là nói ra trước mặt chưởng môn đương nhiệm của Bích Vân Cư, sau đó bị đuổi đi."

"...... Ngươi bị đuổi đi?!" Yến Anh tức khắc kêu to, "Lão hỗn đản, dám đối xử với tiểu thúc như vậy?!"

"Xuỵt——"

Cố Yên Lam làm dấu ý nói hắn đừng kích động như vậy, lại quay đầu nhìn thoáng qua Phượng Chương Quân, hữu khí vô lực cười như không cười: "Chưởng môn tân nhiệm là chí giao hảo hữu của Xuân Ngô Quân, Phượng Chương Quân ngài ngàn vạn lần đừng đem những chuyện chúng ta ngầm nghị sự nói cho Đại chân nhân biết."

Phượng Chương Quân mặt vô biểu tình đáp lại hắn: "Đó là việc của Xuân Ngô Quân, cùng ta không quan hệ."

"......" Đã nói đến mức này, Luyện Chu Huyền biết bản thân trách nhầm Cố Yên Lam, mau chóng đứng dậy ôm quyền: "Cố huynh, xin lỗi, vừa rồi là do ta quá mức xúc động, mong rằng cố huynh bao dung!"

Cố Yên Lam lại liên tục lắc đầu: "Trăn trăn chỉ là một tiểu cô nương, không cha không mẹ lại ăn nhờ ở đậu, các hạ có thể vì nàng bênh vực lẽ phải, dù có trách oan, Cố mỗ cũng không có lý do tức giận...... Kỳ thật lần này đến Đông Tiên Nguyên, ta cũng từng muốn đến Tây Tiên Nguyên thăm nàng, nề hà nơi đó không phải người nào cũng có thể đi vào. Đành phải tạm thời đi đến Vị Ương Thành."

Nghe hắn nhắc đến Tây Tiên Nguyên, Luyện Chu Huyền và Phượng Chương Quân yên lặng liếc nhìn nhau, nhưng không ai nói chuyện.

Nhưng còn có Yến Anh gào lên: "Đúng rồi, tiểu sư thúc là tới đầu nhập sư phụ và sư thúc phải không? Trùng hợp chúng ta cũng tới tìm họ, không bằng......"

"Không cần, ta đã tới."

Một thanh âm từ cầu thang bên kia truyền tới. Mọi người theo tiếng nhìn lại, thấy một nam tử ngang tàng mặc pháp bào màu hạnh hoàng* , eo đeo ngọc bội phỉ thúy, đang khoanh tay đi về phía này.

*aka màu vàng của Đông Tiên Nguyên

"Ai nha nha...... Sư phụ tốt của ta!" Yến Anh tức khắc vèo một tiếng từ trên ghế phi đến, chạy đến bên người nọ một bộ nịnh nọt, "Đã lâu không gặp, đồ nhi thật sự vô cùng nhớ sư phụ!"

Nam tử áo vàng trừng mắt liếc hắn một cái: "Nghe nói lần này ngươi tự tiện xông vào Tây Tiên Nguyên, chưởng môn nói phải phạt ngươi thật nặng, ở trước mặt ta giả vờ ngoan ngoãn cũng vô dụng!"

Lý Thiên Quyền một bên nghe vậy, nhanh chóng giải thích nói: "Thương sư thúc, là ta ép hắn cùng đi. Muốn phạt thì phạt ta!"

Người áo vàng đưa ánh mắt về phía Lý Thiên Quyền, biểu tình thập phần nghiêm túc: "Tiểu vương gia, ngươi đã không còn là Đông Tiên Nguyên môn nhân, môn quy này tự nhiên khôngthể phạt đến trên đầu ngươi. Ngươi nếu thật lòng suy nghĩ cho Yến Anh, thì không cần lúc nào cũng tới trêu chọc hắn."

Thái độ đối đãi của vị sư phụ này với Lý Thiên Quyền nhìn có chút vi diệu —— Luyện Chu Huyền thầm cảm thấy kì quái, lại thấy vị nam tử kia đã tới trước bàn, vẻ mặt kinh ngạc đánh giá người bên cạnh hắn.

"...... Phượng Chương Quân? Ngọn gió nào đưa ngài tớ đây." Quả nhiên danh nhân dù đi đến đâu cũng là danh nhân.

Phượng Chương Quân hướng về hoàng y nhân gật đầu thăm hỏi: "Bồi bằng hữu tới giải sầu."

Người này bấy giờ mới đưa ánh mắt chuyển đến Luyện Chu Huyền:" Còn chưa thỉnh giáo......"

Trần tình thϊếp đã ra, Luyện Chu Huyền cũng thản nhiên nói ra thân phận của mình: Ta là hộ pháp Ngũ Tiên Giáo Nam Chiếu, Luyện Chu Huyền."

"Nguyên lai là Luyện độc tiên ngày hôm trước hiệp trợ Vân Thương bắt quỷ thi." Hoàng y nhân hiển nhiên đã xem trần tình thϊếp, chắp tay thi lễ, "Tại hạ phụ trách trị thủ* Vị Ương Thành Đông Tiên Nguyên, Thương Vô Dung, hạnh ngộ hạnh ngộ."

*trông coi, bảo vệ, cai quản

Yến Anh lại như rắn nước quấn lên: "Sư phụ của ta chính là thành chủ Vị Ương Thành, ngươi cứ gọi Thương thành chủ là được rồi!"

Đợi đến khi mọi người đều đã nói xong, Cố Yên Lam ngồi ở góc lúc này mới ngẩng đầu: "Sư huynh."

Thương Vô Dung nhìn về phía hắn nhíu mày: "Ngươi sao lại chạy loạn lung tung? Mất công vừa rồi nghe nói gần đây có người xứ khác bị tập kích ta mới lại đây tìm."

Cố Yên Lam lại cười nói: "Dù sao ở trong tháp cũng nhàn rỗi. Bên ngoài nào nhiệt như vậy, ta mới nghĩ ra ngoài xem náo nhiệt."

Thương Vô Dung còn định nói cái gì, nhưng Yến Anh đã gấp không chờ nổi mà lôi kéo hắn ngồi xuống, lại mở miệng hỏi: "Đúng rồi, sư phụ, ngài có thể kể xem lúc trước ngài nhặt ta ở đâu không?"

Thương Vô Dung lại hỏi ngược lại hắn: "Để làm cái gì?"

Yến Anh nói: "Vị mỹ...... Luyện huynh nói, trong Ngũ Tiên Giáo có người nhìn giống ta, nói không chừng là thân nhân thất lạc của ta."

"Lại còn có chuyện như vậy?" Thương Vô Dung hơi ngạc nhiên, "Nhưng trong thiên hạ, người có ngoại hình tương tự cũng không thiếu."

Luyện Chu Huyền nói: "Thật không dám dấu diếm, vị bằng hữu kia của ta không chỉ là giống Yến Anh, thậm chí có thể nói là như song sinh, ngay cả bớt trên người cũng giống nhau như đúc."

"Cái gì? Có thể giống đến trình độ này?!" Yến Anh tức khắc kinh ngạc, "Thiệt hay giả, vì sao không nói sớm, này cũng quá tà môn!"

"Quả thật rất giống." Trong đám người này, Phượng Chương Quân đã gặp qua Lâm Tử Tình gật đầu chứng thực, "Ngươi và vị dược sư kia chắc chắn có cơ duyên xảo hợp."

Phượng Chương Quân vừa nói ra lời này, Thương Vô Dung liền không còn hoài nghi, thẳng thắn nói hết điều mình biết.

Năm đó khi Diệp chưởng môn còn, ta và Vô Tâm là môn hạ tu hành trong Bích Vân Cư, một ngày ra ngoài săn ma ở ngoại ô vùng Liễu Tuyền, bởi vì gặp mai phục mà thất lạc nhau. Lúc gặp lại, trong ngực Vô Tâm ôm một cái bọc nhỏ, bên trong là một em bé người đầy huyết ô, đấy là Yến Anh.

Nói tới đây, hắn toáng nhìn qua đồ đệ đang hứng thú bừng bừng: "Những việc này, chúng ta cũng đã sớm kể cho ngươi."

"Đồ nhi biết." Yến Anh liên tục gật đầu, "Nhưng mà đồ nhi không biết năm đó Vô Tâm sư thúc nhặt được ta cụ thể ở chỗ nào, ta hỏi qua vài lần, nhưng sư thúc không chịu nói."

"......"

Xem từ biểu tình, Thương Vô Dung hiển nhiên có biết, nhưng vì vướng mắc một số lo lắng mà không cách nào xuất khẩu.

Thấy hắn rối rắm, Yến Anh không ngờ lại lớn mật, chủ động uy hϊếp: "Nếu ngài không nói ta đây đi tìm Vô Tâm sư thúc vậy!" Nói xong làm bộ chuẩn bị đi xuống dưới lầu.

"Hồ nháo!" Chỉ nghe Thương Vô Dung quát lớn một tiếng, đột nhiên lộ ra uy nghiêm, "Sư thúc của ngươi đang lúc bế quan tu luyện, hôm nay phải gấp rút, ngày mai mới có thể xuất quan. Ngươi dám đi quấy rầy ta liền đánh gãy chân chó của ngươi!"

"Sư phụ bớt giận, sư phụ bớt giận!"

Sư phụ vừa phát giận, Yến Anh liền không dám lỗ mãng. Hắn trở lại bên cạnh Thương Vô Dung, như mài đậu hủ, đánh bánh mật mà quấn lấy, để Lý Thiên Quyền ngồi bên cạnh yên lặng hai mắt nhìn đăm đăm.

Thương Vô Dung xem ra cũng là một người miệng dao găm tâm đậu hủ, bị đồ nhi đáng yêu cọ hai cái cũng chỉ đành than một hơi: "......Thôi thì, ngươi cũng không còn là tiểu hài tử ba tuổi. Nhưng ta nói ra rồi, ngươi có cảm thấy khó chịu, thiên hạ này cũng không có thuốc hối hận!"

Yến Anh liên tục gật đầu tỏ vẻ tự chịu trách nhiệm, những người khác cũng trở nên an tĩnh, hướng ánh mắt về phía Thương Vô Dung.

Chỉ thấy Thương Vô Dung hơi trầm ngâm, lời nói ra quả nhiên kinh người.

"Vô Tâm nói, ngày đó sau khi hắn và ta lạc nhau, hắn đuổi theo một con yêu chạy vào bãi tha ma ngoại ô Liễu Tuyền thành. Yêu quái chợt lóe lên rồi biến mất, nhưng rồi hắn lại nghe thấy có tiếng khóc trẻ con trong bãi tha ma."

Bởi ở Trung Nguyên thường có tập tục xấu vứt bỏ trẻ sơ sinh ở bãi tha ma hoặc bờ sông, Vô Tâm lo lắng cho an nguy của đứa bé nên truy theo tiếng khóc mà tìm, không ngờ lại phát hiện một khối thi thể nữ nhân mới an táng trong một nấm mồ bị phá hoại chỉ còn một nửa. Hơn nửa cái thân lộ ra trong cỗ quan tài bị phá đã bị sài lang dã thú ăn sạch, chỉ còn lại duy nhất cái bụng lớn căng phồng.

Mà tiếng trẻ con khóc, không ngờ lại phát ra từ đó!

Vô Tâm tuy rằng kinh ngạc, những vẫn tiến lên kiểm tra, từ trong khoang bụng nữ thi ôm ra một nam anh —— đó là Yến Anh.

Thương Vô Dung dùng mấy câu ngắn ngủi kể lại chân tướng, lại khiến cho mọi người lâm vào một mảnh ngạc nhiên kéo dài.

Sau hồi chấn động, người đầu tiên lên tiếng là Luyện Chu Huyền.

"Thứ ta nói thẳng, ở đây có chút không hợp lí*" Hắn ăn ngay nói thật, "Nếu cơ thể mẹ đã bất hạnh gặp nạn, thai nhi trong bụng dù có đủ tháng cũng khó có khả năng sống. Chưa nói đến di thể đã bị gặm cắn......Tuy rằng tàn nhẫn, nhưng theo lẽ thường, thai nhi trong bụng lẽ ra đã sớm thành lương thực cho dã thú......"

(*ở đây tác giả để là: "không hợp logic" (la tập逻辑) editor đã bỏ cho hợp bối cảnh)

"Đừng nói nữa đừng nói nữa, hài tử kia chính là ta đấy!!" Yến Anh ôm cánh tay rùng mình.

"Vô Tâm không nói dối." Thương Vô Dung lướt qua Yến Anh nhìn về phía Luyện Chu Huyền, "Chúng ta cũng cho rằng chuyện này thật tà ám kỳ quặc, bởi vậy nhiều năm qua vẫn luôn gạt Yến Anh."

"Rất tốt...... Giờ thì ta đã biết."

Yến Anh "Bang" một chưởng đánh vào gáy, tựa như trách cứ bản thân quá nhiều chuyện hiếu kì.

Tác giả có lời muốn nói:

Yến Anh: Hóa ra thân thế của ta dữ dội như vậy à ?!

Thương Vô Dung: Là tự ngươi muốn nghe!

Cố Yên Lam: Sư huynh, ngươi lại hung dữ với A Anh. Trước mặt khách nhân như vậy không tốt.

Phượng Chương Quân: Không biết vì sao cứ cảm thấy Cố Yên Lam có điểm diss ta......

Luyện Chu Huyền: Thật ra diss ngươi ta lại yên tâm, fan của ngươi quá nhiều.

Editor kêu khổ:

Đoạn dưới tác giả còn nói về nguồn cảm hứng về linh cảm khi viết đoạn thân thế của Yến Anh, tên gốc của Cố Yên Lam, tác giả cũng có nói rằng rất thích nhân vật Cố Yên Lam này bla...bla...

Lười quá nên t không dịch :>
« Chương TrướcChương Tiếp »