Phủ Tể tướng có một vị tài nữ tuyệt sắc khuynh thành, khiến biết bao vương tôn công tử ngưỡng mộ không thôi.
Mới học nói đã có thể ngâm thơ, khiến người ta vỗ tay khen ngợi; lớn lên lại sáng tác ra những bài thơ tuyệt tác lưu danh thiên cổ, khiến biết bao danh gia đại nho phải kinh ngạc thán phục; còn có đủ loại đồ vật kỳ lạ lần lượt ra đời từ tay nàng ta, càng khiến người ta bội phục.
Đương nhiên, vị tài nữ này không phải là ta.
Còn ta, là muội muội vô dụng của nàng.
Là mỹ nhân ngốc nghếch trong miệng người khác.
Nhìn vào gương, ừm, quả thật là một mỹ nhân.
Nhưng mà ta cảm thấy mình cũng không phải là kẻ ngốc, so với tỷ tỷ Lý Mộng Kỳ, ta chỉ là một đại gia khuê tú bình thường mà thôi.
Grào, kỳ thực ta cũng không ngờ có một ngày ta có thể dùng từ đại gia khuê tú để hình dung bản thân.