Chương 7

Lương phi không nói chuyện, mà quỳ xuống với Hoàng Thượng: “Đây là thư tín Liệt nhi gửi tới, trong này có lời hắn muốn nói với Hoàng Thượng.”

Có tiểu thái giám bước đến cầm lấy thư tín trong tay Lương phi đưa đến trước mặt hoàng thượng.

Hoàng Thượng nhận thư, nhìn vài lần sau đó thở dài: “Cuối cùng trẫm cũng có một đứa con giỏi.”

Mọi người đều thấy tò mò, bởi vì việc này liên quan đến bản thân nên Đức Dương công chúa là người tò mò nhất, cũng bất chấp quy củ, trực tiếp tiến lên xem thư tín.

Đức Dương công chúa chỉ xem một cái, hai tròng mắt đã mở to, nàng ấy không khỏi thì thầm:

“Thiên tử thủ biên giới, quân vương chết xã tắc. Quân tốt táng sa trường, nữ nhi tuẫn giang sơn. Không xưng thần, không tiến cống. Đại Lương huy hoàng trấn hồn ca, mười vạn anh linh bảo vệ biên giới.”

Lý Ngao và Hoàng Hậu nghe thế, sắc mặt đều cực kỳ khó coi.

Lý Ngao tiến lên chắp tay muốn nói chuyện, lại bị Hoàng Thượng trực tiếp cắt đứt: “Đừng nói nữa, ý trẫm đã quyết, không hòa thân, chiến bại lại dùng nữ nhân để đổi lấy hoà bình, trẫm không muốn trăm năm sau sẽ bị liệt tổ liệt tông trách tội……”

Đức Dương công chúa cảm động, nhìn Hoàng Thượng nói: “Ca ca…… Chúng ta là con cháu của Lý gia, thà c/h/ế/t đứng chứ không có chuyện sống quỳ, Liệt nhi là đứa bé ngoan của Lý gia chúng ta, huynh có người kế nghiệp rồi.”

Nói xong, tầm mắt dừng ở trên người Lý Ngao: “Chiến sự còn chưa tới thời điểm hỏng bét nhất, mà có vài người đã bắt đầu bán đứng người thân để đổi lấy an ổn của bản thân, thật sự là khiến người khác khinh thường!”

Sắc mặt của Lý Ngao và Hoàng Hậu cực kỳ khó coi.

“Ta là vì bá tánh Đại Lương!” Lý Ngao phản bác.

Đức Dương công chúa cười mỉa: “Nghe có vẻ chính nghĩa đấy, đúng là đồ không biết xấu hổ……”

Nói xong cũng không đợi Lý Ngao phản bác, trực tiếp khom người rời đi.

Nhưng khi Đức Dương công chúa đi đến bên cạnh Lương phi lại hơi khom người: “Sau này bổn cung muốn thân cận hơn với Lương phi nương nương ngươi…… Lương phi nương nương có cách dạy con, so với người nào đó mạnh hơn rất nhiều.”

Lý Ngao tức giận đến mức sắc mặt biến thành màu đen, nhưng cũng đành bó tay.

21

Ngày thứ hai trên triều đình, Hoàng Thượng đưa thư tín ra khiến mọi người cũng không tiện nhắc lại chuyện hòa thân nữa, một đám chuẩn bị chờ xem thế nào.

Ngày thứ năm, thời điểm chiến báo đưa tới, mọi người ai nấy đều vui mừng, vì đó là tin thắng lợi, lực lượng mới của Lý Liệt mới xuất hiện, đánh tộc Ngõa Luân đến mức không còn sức để phản kháng.

Liên tục 10 ngày sau, thắng liên tiếp sáu trận chiến, hơn nữa còn thu hồi ba tòa thành, tên tuổi của Lý Liệt vang vọng tam quân, cũng vang vọng trong toàn bộ triều đình.

Hoàng Thượng cực kỳ vui mừng, ở trên triều đình không kiềm được mà khích lệ: “Liệt nhi giống trẫm nhất!”

Lương phi và Lưu ma ma rất vui, chỉ có ta vẫn còn có chút lo lắng.

Lý Ngao là người tàn nhẫn độc ác, hắn tuyệt đối không cho phép loại tình huống này tiếp tục xảy ra.

Nếu hắn không thể ngăn cản Lý Liệt, nói không chừng sẽ ra ra tay với Hoàng Thượng, bức vua thoái vị cũng không phải không có khả năng, dù sao hiện giờ Lý Liệt không ở đây, hắn chỉ còn có một chiêu này, nếu không chờ đến khi Lý Liệt đắc thắng trở về, vậy thì vị trí Thái Tử này chính là của Lý Liệt, sau này hắn ta sẽ không còn cơ hội nào nữa.

Ta ở bên cạnh Lý Ngao nhiều năm nên rất hiểu hắn ta, hắn ta tuyệt đối có thể làm được.

Nên ta tìm đến Xuân Chi. Khi Xuân Chi nhìn thấy ta, sắc mặt cực kỳ khó coi: “Ngươi tới làm cái gì?”

Ta nhìn Xuân Chi, trong lòng cười thầm, sắc mặt nàng ta tiều tụy, vết thương trên mặt còn nặng hơn, hạnh phúc này có vẻ nàng ta không nhận nổi đấy nhỉ.

“Thái Tử đánh ngươi à?” Ta mở miệng hỏi.

Xuân Chi như mèo bị dẫm phải đuôi, trực tiếp phủ nhận: “Nói hươu nói vượn, không biết Thái Tử đối xử với ta tốt thế nào đâu, còn nói muốn phong ta làm Thái Tử Phi đấy!”

Ta nhìn về phía bụng nàng ta: “Chẳng lẽ ngươi mang thai cốt nhục của Thái Tử rồi?”

22

Ta nói khiến đôi mắt Xuân Chi lóe lên ánh sáng như bừng tỉnh, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nói: “Ai cần ngươi lo…… Ngươi tìm ta làm gì?”

Ta cười cười: “Không có gì, chỉ là đến đây thăm ngươi thôi!”

Mục đích đã đạt được, đương nhiên không có việc gì nữa.

“Không có việc gì thì cút đi, đừng quấy rầy ta……” Nói xong Xuân Chi quay đầu đi luôn.

Ta không thèm để ý, giờ trở lại Cảnh Dương Cung chờ tin tức tốt.

Vẫn luôn chờ đến giờ Tý, quả nhiên trong cung náo loạn lên.

Nói là lãnh cung cháy, Lý Ngao và một cung nữ trần trụi thân mình chạy ra ngoài.

Nghe thấy tin tức này, trong lòng ta an tâm hẳn.

Ban ngày ta cố ý nhắc tới chuyện mang thai, chính là hướng dẫn Xuân Chi: Muốn thượng vị, phải mang thai.

Hiện giờ muốn mây mưa với Lý Ngao thì chỉ có thể hạ thuốc hắn, dù sao hiện tại chính là thời điểm mấu chốt hai nước đang chiến tranh, Lý Ngao có ngốc cũng không có khả năng buông thả túng dục vào lúc này được.

Cho nên ta mua chuộc được thị vệ ở lãnh cung, khi nào phát hiện Thái Tử và Xuân Chi mây mưa thì liền châm hỏa đốt lãnh cung.

Đến lúc đó một đám người đến cứu hoả, sẽ cho tất cả mọi người nhìn thấy Lý Ngao và Xuân Chi đang buông thả, chắc chắn Hoàng Thượng nổi cơn thịnh nộ.

Quả nhiên ngày hôm sau, Hoàng Thượng coi tuyên bố trên triều, phế Thái Tử Lý Ngao bị biếm thành Lăng Vương, xuất phát ngay trong ngày đi đến đất phong trước.

Lời này tỏ ý nói nói cho mọi người biết, phế Thái Tử Lý Ngao đã bị Hoàng Thượng từ bỏ, người sáng suốt đều biết, vị trí Thái Tử này giờ đã là của Lý Liệt.

23

Ba tháng sau, Lý Liệt chiến thắng trở về, trình lên thư xin đầu hàng của tộc Ngõa Luân.

Hoàng Thượng đại hỉ, tuyên bố ngay trong triều phong Lý Liệt làm Thái Tử.

Sau đó, Lý Liệt còn trình lên một đồ vật khác, đó chính là thư tín qua lại của Lý Ngao khi cấu kết với Hoàng thất tộc Ngõa Luân.

Thư này có từ lúc Lý Ngao bắt đầu vào lãnh cung, trong đó có bản đồ phòng thủ của biên giới Đại Lương.

Chả trách khi tộc Ngõa Luân tấn công biên cảnh như đi vào chỗ không người, hóa ra là đã sớm có được bản đồ biên phòng.

Trong thư nói kỹ càng tỉ mỉ chuyện cấu kết, đó chính là Lý Ngao trợ giúp tộc Ngõa Luân cướp ba toà thành, đến lúc đó Lý Ngao sắm vai đàm phán đề nghị hòa bình, như vậy hắn ta có thể lập công, trở thành Thái Tử một lần nữa.

Hoàng Thượng giận dữ, trực tiếp giam Lý Ngao vào thiên lao, ngay cả Hoàng Hậu và nhà ngoại cũng bị giam vào thiên lao, bởi vì việc này chính là do mẫu tộc của Hoàng Hậu đứng đằng sau hỗ trợ liên hệ.

Ta ở Cảnh Dương Cung nghe thấy tin này, trong lòng cực kỳ vui sướиɠ, cũng phấn khởi vì cuối cùng Lý Liệt đã đi thêm một bước này. Nếu là Lý Liệt của trước đây, nói không chừng sẽ dìm việc này xuống, chờ đến thời điểm không có người mới có thể nói cho Hoàng Thượng, xem như thả cho Lý Ngao một con đường sống.

Buổi tối mở tiệc khao thưởng tam quân, Lương phi muốn dẫn ta đi cùng, ta lại không đi theo, mà đi đến thiên lao.

24

Khi nhìn thấy Xuân Chi lần nữa, vẻ mặt nàng ta hoảng hốt, ở trong đại lao vẫn luôn lẩm bẩm: “Không thể nào, không có khả năng, sao lại như vậy……”

“Nàng ta điên rồi, vẫn luôn nói mình tùọng sinh, còn nói Lý Ngao sẽ trở thành Hoàng Thượng, đúng là đại nghịch bất đạo…Ngày mai sẽ bị xử trảm…”

Thủ vệ ở nhà lao nói với ta.

Ta nhìn Xuân Chi đầu bù tóc rối, đã trở thành kẻ điên, trong lòng không có chút thương hại nào, đây là do nàng ta lựa chọn, cũng là nàng ta gieo gió gặt bão.

Xuân Chi đang lẩm bẩm một mình đột nhiên thấy ta, nàng ta giãy giụa đứng dậy, trong mắt ánh lên hy vọng: “Ngươi tới cứu ta à?”

Ta cười: “Ta tới để nhìn lần cuối cùng, ngày mai ngươi lên đường rồi.”

“Ngươi cứu ta đi, cứu cứu ta đi, ta sai rồi, ta sai rồi……”

Xuân Chi khẩn cầu nói với ta.

Ta nhìn thủ vệ bên cạnh: “Chúng ta đi thôi!”

Vẻ mặt Xuân Chi tuyệt vọng nhìn ta rời đi.

“Phế Thái Tử từng náo loạn một trận vì bị các huynh đệ ở đây đánh gãy chân, hắn là phạm tội nặng nên ngươi không đến xem được đâu.”

Thủ vệ nói với ta.

Ta lắc đầu: “Không xem!”

Ta cũng không muốn nhìn thấy hắn, nhìn thấy Lý Ngao khiến ta cảm thấy ghê tởm.

Nhìn thấy kẻ thù phải chịu kết cục nên có, ta cũng thả lỏng hơn, trở lại Cảnh Dương Cung thì trông thấy có một người đứng ở trước cửa phòng ta.

Nương theo ánh trăng, ta thấy rõ, đúng là Lý Liệt.

25

Lý Liệt nhìn ta, rất quen thuộc, nói: “Ngươi về rồi à?”

Ta đi đến hành lễ: “Bái kiến Thái Tử điện hạ!”

Lý Liệt lấy từ trong ngực ra một phong thư: “Đây là ngươi viết à?”

Thư này chính là bức ngày đó ta giao cho Lương phi, rồi lại để Lương phi giao cho Hoàng Thượng.

Ta không nói gì, nhưng Lý Liệt cũng không để bụng, hắn tiếp tục nói: “Thật ra âm ý tương thông với ta.”

Trong lòng ta cười khổ, đây là phong thư cuối cùng mà kiếp trước hắn gửi về, chính là hắn nói, đương nhiên không khác nhau lắm.

Lý Liệt cất thư đi, cẩn thận cất vào trong lòng ngực, sau đó nhìn ta, vẻ mặt nghiêm túc hỏi: “Ngươi có nguyện……”

Ta vội vàng cắt ngang: “Nô tỳ không muốn!”

Lý Liệt không tức giận vì ta cắt ngang lời hắn nói, chỉ là sau khi hít sâu một hơi lại mở miệng lần nữa: “Vậy ngươi có nguyện trở thành con gái nuôi của mẫu phi, sau này tiến cung nhiều hơn để ở bên mẫu phi không?”

Ta cong gối quỳ xuống: “Nô tỳ nguyện ý!”

Lý Liệt xoay người đưa lưng về phía ta: “Cô biết ngươi không thích ở trong cung, ngày mai cô sẽ sai người đưa ngươi ra khỏi cung, cũng sẽ tìm phụ Hoàng thỉnh chỉ phong ngươi làm Huyện chúa, sau này tiến cung thăm mẫu phi nhiều hơn nhé!”

Ta dập đầu tạ ơn: “Nô tỳ đa tạ điện hạ!”

Lý Liệt sửng sốt một lát, cuối cùng không nói thêm gì nữa, chậm rãi rời đi.

Ta quỳ một lúc lâu mới đứng dậy.

Lý Liệt muốn nói gì ta biết chứ, nhưng có lẽ hắn chỉ là nhất thời hứng khởi, cũng có lẽ là đã suy nghĩ cặn kẽ, nhưng ta không muốn sống ở trong thâm cung này cả đời, đây là lựa chọn của ta.

“Mọi người hãy bảo trọng nhé!”

Ta nói lời này với những người trong sân viện.

- hoàn -