"Dù là sinh ly tử biệt ta vẫn mong người khắc bia mộ cho ngươi... là ta."
"Có phải ngươi cảm thấy đây là câu chuyện buồn cười không..chúng ta đều lo sợ bản thân nhìn nhầm, ngươi sợ nhìn nhầm ta, cũng sợ ta nhìn nhầm ngươi là người khác." Hắn xoa xoa gương mặt đẫm nước mưa của y: "Ngươi nói không sai, người chết cũng đã chết rồi, không thể sống lại nữa. Còn ngươi... Thanh Hồn sẽ mãi là Thanh Hồn thôi. Ta không dám chắc cho ngươi tình cảm nguyên vẹn không sức mẻ nhưng nhất định có thể cùng ngươi đi qua đêm tàn lạnh buốt nhìn thấy tia sáng nơi bình minh."
Lời hứa ngày xưa vẫn còn đó.
Nhưng từ rất lâu ta đã không tin những lời như thế nữa... điều y lo sợ thật sự đã đến, người mà y yêu say đắm hóa ra lại xa lạ đến thế.