Sau một đêm ngắn ngủi, từ tờ mờ sáng khuê phòng của nhị tiểu thư Cố phủ người ra kẻ vào nườm nượp. Đêm qua dường như Cố Tử Yên chẳng hề chợp mắt, người hầu kẻ hạ trang điểm chuẩn bị giá y chỉn chu cho nhỏ. Cố Tử Yên nhìn bản thân trước gương bạc, thân thể nhỏ bé khoác giá y đỏ rực. Gương mặt diễm lệ được tô điểm thêm phấn son rạng rỡ khiến Cố Tử Yên từ một mỹ nhân trở thành mỹ nhân tuyệt sắc.
Cố phu nhân đến rất sớm, chính tay bà là người vấn tóc cho nhỏ. Đôi mắt Cố phu nhân ẩn chứa sự dịu dàng trìu mến. Cuối cùng, ngày gả đi nữ nhi nâng niu trong lòng bàn tay đã tới. Bà không kìm được xúc động, ôm chầm lấy Cố Tử Yên khóc òa.
Cố Tử Yên không khỏi cảm động, hốc mắt đỏ ửng. Bất giác nhỏ nhớ về gia đình ở thế giới trước kia. Nếu một ngày nhỏ lên xe hoa, mẹ ắt hẳn cũng khóc nấc nghẹn như thế. Hai mẫu tử ôm nhau khóc nấc. A Liên trông thấy cảnh này, cũng không kìm được mà rưng rưng.
Tân nương chuẩn bị xong xuôi, Cố phu nhân dặn dò vài chuyện chốn khuê phòng. Bà phủ khăn hỷ lêи đỉиɦ đầu nhỏ, quyến luyến rời đi. Bên ngoài cửa có tiếng người vang vọng.
"Yên nhi."
Chất giọng nam trầm khản đặc khiến nhỏ bất giác ngẩng đầu lên. Đây là giọng của phụ thân. Cố lão gia không vào trong. Ông đứng cách cánh cửa một khoảng. Nhỏ giọng, nói: "Yên nhi, kể từ ngày mai con phải rời khỏi Cố gia trở thành thê tử kết tóc cùng Vương gia. Thật lòng phụ thân không muốn gả con đi. Ta chỉ muốn con mãi mãi là Yên nhi bé nhỏ. Một tay ta có thể che chở cho con."
"Yên nhi. Sau khi gả con vào Vinh Vương phủ, nửa đời sau đã có người thay ta che chở cho con. Khi bước ra khỏi Cố phủ, cho dù con là Vương phi hay là Cố tiểu thư. Con vẫn là châu báu trong tay ta."
"Yên nhi, phụ thân mong con hạnh phúc."
Cố Tử Yên ngẩn người lắng nghe từng câu từng chữ phụ thân nói. Ông là người ít khi thể hiện tình cảm ra bên ngoài, đối với con cái ông cứng rắn nghiêm khắc. Gương mặt mãi luôn một vẻ. Vậy mà trước lúc nhỏ lên kiệu hoa, phụ thân đã đến dặn dò chân tình. Cố Tử Yên không khỏi cảm động, khóe mắt tuôn hàng lệ.
"Nữ nhi... nữ nhi đã rõ..."
Người ngoài cửa đã rời đi từ bao giờ, thay vào đó là một người khác.
"Yên Yên, là đại ca đây."
"Muội gả cho Vương gia, đại ca không có ý kiến gì. Vương gia là một người tốt, tính tình rất tốt, y là một người đa tài. Muội gả cho Vương gia, người làm đại ca như ta vô cùng an tâm."
"Muội cứ yên tâm làm một tân nương xinh đẹp động lòng, mọi thứ còn lại cứ để đại ca lo."
"Muội... muội... phải viên mãn đấy."
"Đại ca, muội nhất định sẽ hạnh phúc."
A Liên lau nước mắt, cô ấy nắm chặt tay Cố Tử Yên: "Tiểu thư, Vương gia rất thương người, nhất định sẽ không để người thiệt thòi."
"Đúng! Vương gia dám để ngươi thiệt thòi, đừng trách bổn tiểu thư nóng tính!"
Cánh cửa khuê phòng mở ra, bóng người gầy yếu được A Tố dìu vào trong. Sức khỏe nàng đã phục hồi phần nào. Tuy sức khỏe yếu ớt là thế, nhưng nàng vẫn một mực mạnh miệng uy hϊếp Vương gia.
Cố Tử Yên không vén khăn hỷ, nhỏ vui mừng thốt lên: "Hoan Hoan."
Châu Ân Hoan trông thấy Cố Tử Yên xinh đẹp lộng lẫy, ngồi ngay ngắn trên giường, giá y đỏ rực thể hiện sự may mắn chúc phúc. Nàng khẽ mỉm cười. Cuối cùng nàng cũng được thấy Cố Tử Yên trên ngoài khoác hỷ phục, được gả cho người mình yêu. Đây là cảm giác mãn nguyện nhất từ trước đến giờ.
"Cố Tử Yên, hôm nay ngươi đẹp lắm, tân nương đẹp nhất thiên hạ."
Cố Tử Yên ngượng ngùng, mắng nhẹ: "Đồ nịnh hót nhà ngươi."
Châu Ân Hoan ngồi bên cạnh Cố Tử Yên, nàng tinh nghịch trêu chọc: "Tân nương cũng biết ngại đấy à? Được gả đi thì da mặt mỏng lại mấy phần rồi có phải không? Sao nào, cho ta hiểu một chút cảm giác sắp được gả đi xem."
"Hoan Hoan, ta... ta hồi hộp quá... không biết lát nữa bái đường sẽ nói gì nữa."
Châu Ân Hoan nói ngay: "Không biết trả lời thì nhìn Vương gia, tuyệt đối đừng run quá mà nói thành kính phân ưu đó."
"Ta... ta sợ quá!"
Lòng bàn tay Cố Tử Yên toát đầy mồ hôi khẽ run nhè nhẹ. Nàng cụp mắt nhìn nhỏ run rẩy, biết trong lòng Cố Tử Yên bồn chồn hồi hộp không nguôi. Châu Ân Hoan vương tay nắm chặt tay Cố Tử Yên. Nàng hạ giọng: "Yên Yên, không sao cả."
"Vương gia là một người tốt, ta tin khi ngươi gả cho y, nửa đời sau vô lo nghĩ."
Cố Tử Yên siết chặt tay Châu Ân Hoan trong lòng bàn tay mình.
Nàng mỉm cười, dịu dàng nói: "Yên Yên, hôm nay là hỷ sự của ngươi cũng là ngày ta cảm thấy hạnh phúc nhất."
"Yên Yên, cuối cùng... cuối cùng ta đã tìm được người thay ta bảo vệ ngươi kiếp này."
"Được thấy ngươi một thân giá y đỏ rực, lộng lẫy kiêu ngạo bước lên kiệu hoa tám người khiêng. Trở thành nữ tử tôn quý trong thiên hạ. Ta rất vui. Yên Yên... trước khi bước lên kiệu hoa... ngươi có thể hứa với ta không?"
Cố Tử Yên càng siết chặt tay Châu Ân Hoan hơn, nhỏ khẽ gật đầu.
Châu Ân Hoan mỉm cười dịu dàng, kìm nén cơn đau quằn quại trong bụng. Nàng tựa đầu vào vai Cố Tử Yên, giống hệt mỗi lần ngồi ở ghế đá công viên. Gió thổi mát rượi. Trong lòng cảm thấy rất bình yên. Nàng còn nhớ, có lần nàng đứng trước mặt Cố Tử Yên. Nói rõ ràng những quy định giữa hai người. Thật ra thì... từ đầu đến cuối chỉ có một quy định duy nhất cũng là lời hứa muôn thuở.
Giữa cả hai không được tồn tại lời nói dối nào.
Trái tim Châu Ân Hoan bị bóp nghẽn, nàng kìm nén nghẹn ngào nơi cổ họng, hít một hơi thật sâu lấy hết dũng khí.
"Yên Yên... ngươi hứa với ta... nhất định phải hạnh phúc. Năm tháng có thăng trầm, thời gian có biến đổi... nụ cười trên môi ngươi xin đừng phai đi... Hứa với ta, khi xuân tới sẽ mỉm cười xem pháo hoa. Hạ ghé vui vẻ quạt mát. Thu sang thong thả tản bộ đếm lá vàng. Đông đến tao nhã ngắm tuyết rơi. Hứa với ta... sau này... sau này... gió to sóng lớn vẫn giữ vững sơ tâm."
Đằng sau lớp khăn hỷ đỏ rực, Cố Tử Yên trên mặt đầy nước mắt, đây là lời hứa đau đớn nhất từ trước tới giờ nhỏ từng nghe. Cố Tử Yên nấc lên: "Hoan Hoan!"
"Hứa với ta!" Châu Ân Hoan gằn giọng, nước mắt nóng hổi rơi xuống mu bàn tay Cố Tử Yên.
Cố Tử Yên nấc nghẹn đau đớn, nhỏ hứa không nổi, đúng hơn là không dám hứa bởi Cố Tử Yên biết. Sau khi hứa với Châu Ân Hoan, xuân, hạ, thu, đông... không có mùa nào có thể gặp lại nàng.
Châu Ân Hoan biết Cố Tử Yên đã ngộ ra mọi chuyện, nàng mỉm cười trong nước mắt.
"Ngươi không hứa cũng được, chỉ cần ngươi hạnh phúc viễn mãn đó là lời hứa vĩnh cửu giữa hai chúng ta."
"Cố Tử Yên, thật ra điều tuyệt vời nhất của ta ở kiếp này, đó là vào mùa hè năm lớp bảy, chúng ta đã gặp nhau và trở thành bạn tốt. Cảm ơn ngươi. Nếu Châu Ân Hoan luôn mỉm cười vui vẻ thì đằng sau ta là Cố Tử Yên nhẹ nhàng lo lắng mọi thứ. Cảm ơn ngươi đã ngông cuồng cùng ta, nghịch ngợm cùng ta, cười cùng ta, khóc cùng ta. Cảm ơn ngươi vì chưa bao giờ rời đi. Cảm ơn ngươi vì tất cả."
"Hoan Hoan..." Cố Tử Yên thốt lên, nhỏ gọi tên nàng trong xót xa vô hạn.
Châu Ân Hoan vỗ nhẹ mu bàn tay Cố Tử Yên.
"Yên Yên... mong rằng từ nay về sau, tất cả tất cả mộng ước ngươi ấp ủ, đều hóa thành hồ điệp dập dìu trong trời xanh, mọi tâm nguyện đều có thể nở hoa."
"Hoan Hoan... ta xin ngươi, đừng nói nữa..."
"Hoan Hoan... đừng nói với ta như thế nữa... đừng mà... Hoan Hoan..."
Châu Ân Hoan ôm Cố Tử Yên vào lòng, "Xin lỗi ngươi... xin lỗi ngươi vì đã khiến khăn hỷ đẫm lệ."
"Hoan Hoan... ta... ta hứa với ngươi."
Châu Ân Hoan mỉm cười, hóa ra phút giây này còn đau đớn hơn Hoại Độc trong máu gấp bội lần, đau đến mức có chết đi hóa thành cát bụi. Nàng cũng chẳng thể nào quên.
"Yên Yên, đừng khóc nữa."
A Liên và A Tố chỉ biết nhìn nhau, gương mặt đẫm lệ. Tình cảm của Châu tiểu thư và Cố tiểu thư còn cảm động hơn cả tình yêu nam nữ. Phải vượt qua bao nhiêu kiếp mới có thể trở thành tri kỷ của nhau, mới có thể gắn bó với nhau đến nhường này.
Nha hoàn bên ngoài cửa khẽ gọi.
"Tiểu thư, giờ lành đã đến."
Châu Ân Hoan vội vã bật dậy, nàng dìu Cố Tử Yên ra ngoài, giọng nàng run lên.
"Cố Tử Yên, một đường nở hoa."
Một đường nở hoa.
Một đời như nguyện
Một kiếp viên mãn.
"Châu Ân Hoan, một đường bình an."
Một đường bình an.
Một đời như ý.
Một kiếp toại lòng.
Châu Ân Hoan dìu Cố Tử Yên bước lên kiệu hoa. Khoảnh khắc Cố Tử Yên buông tay nàng ra, nép người vào kiệu hoa đỏ rực bên cạnh Vương gia. Hỷ khí bao trùm cả thân thể nhỏ bé. Giây phút đó, Châu Ân Hoan đã mỉm cười. Nụ cười rạng rỡ như ánh dương ngày hạ, nước mắt vương trên khóe môi ngọt như mứt ngọt ngày xuân.