Sùng Trinh nhìn Hoàng Đắc Công hạ lệnh, nói: "Trẫm ra lệnh cho ngươi rở thành thống đốc của quân đội Bắc Kinh. Bắt đầu từ hôm nay sẽ thay trẫm huấn luyện quân đội Bắc Kinh thật tốt. Trẫm không muốn còn thấy hiện tượng tham nhũng xuất hiện. Ngươi có thể làm được không?"
"Cái này?"
Hoàng Đắc Công ngẩn ra một lúc, không ngờ mình có thể một bước lên mây, đột nhiên có thể đạt được vị trí thống đốc quân đội Bắc Kinh, tương đương với việc phần lớn quân đội Bắc Kinh đều giao vào tay anh ta.
Đây chắc là đối với anh ta rất mực tin tưởng.
“Bệ hạ, mạt tướng có nghe lầm không?”
Hoàng Đắc Công vẫn không dám tin được, thị vệ chung quanh sôi nổi ồn ào, thậm chí đến cả Vương Thừa n mấy người bọn họ đều há mồm trợn mắt.
Vương Thừa n thấp giọng nhắc nhở: “Bệ hạ, người bị điên rồi sao? Nội các và bộ binh sẽ không đồng ý đâu.”
Không sai, nội các và bộ binh có quyền không đồng ý.
Họ có quyền bãi bỏ mệnh lệnh của hoàng thượng, và đây cũng là điều tuyệt vời của Đại Minh.
Hoàng đế của nhà Minh cùng các sĩ phu trị vị thiên hạ,đồng thời nội các cũng có quyền lực rất lớn.
Đại Minh ngoai trừ hoàng đế Chu Nguyên Chương, thì mọi vị hoàng đế đều dành cả cuộc đời của mình để tranh đấu với nội các.
Nếu Sùng Trinh muốn giao đội quân lớn như vậy cho Hoàng Đắc Công lãnh đạo, rõ ràng là không hợp lý, nội các cũng sẽ không đồng ý.
“Những gì trẫm nói không còn tác dụng nữa sao?”
“Lời Trẫm nói chính là thánh chỉ, không chỉ muốn phong tước cho Hoàng Đắc Công làm tổng đốc quân đội Bắc Kinh, mà còn muốn phong Phương Chính làm thống lĩnh cấm vệ quân. Mọi người phải tuân theo mệnh lệnh của hắn, các người có nghe rõ không?"
Sùng Trinh hét lên giận dữ, và mọi người xung quanh đều trầm mặc.
Không ai lên tiếng, hiển nhiên bọn họ đều cho rằng Sùng Trinh có chút kích động.
Đề bạt Hoàng Đắc Công lên làm thống đốc chỉ huy quân đội Bắc Kinh, họ có thể tạm chấp nhận, nhưng để một tên hoạn quan như Phương Chính Hoa làm thống lĩnh cấm vệ quân thì hơi vô lý.
“Phương Chính Hoa bước tới nhận thánh chỉ.” Sùng Trinh giận dữ hét lên.
“Tuân mệnh!”
Phương Chính Hoa lúc này không thèm để ý đến người khác, hắn trực tiếp bước tới nhận lệnh, sau đó quay người qut toàn bộ cấm vệ quân: “Tất cả cấm vệ quân nghe lệnh, xếp hàng.”
“Chuyện này.. ! "
Trong khoảnh khắc tất cả mọi người đều chết lặng. Bọn họ không biết có nên nghe lệnh hay không.
“Mấy tên chết tiệt này.”
Phương Chính Hoa biết quy tắc trong cấm vệ quân, nếu hôm nay không thể thuần phục những người này, thì sau này sẽ không ai nghe lời hắn nữa.
Điều chính là đang khıêυ khí©h lãnh đạo mới như hắn.
Nhưng không đợi hắn ta tàn nhẫn gϊếŧ người, Sùng Trinh đã giơ một vật tối đen như mực lên, ngắm vào một trong những cấm vệ quân cao cấp.
“pằng!”
Một tiếng động rất lớn vang lên, mọi người lập tức bị dọa.
Tên cấm vệ quân bị nổ bay ngay tại chỗ, sau khi tiếp đất, mọi người liền nhìn thấy trên ngực của hắn có một lỗ thủng cực lớn, máu từ trong lỗ thủng tràn ra, cả người trực tiếp chết không nhắm mắt.
“Trời ơi, đây là cái quái gì vậy.”
“Đây lẽ nào là súng ống sao? Tại sao súng ống của bệ hạ lại lợi hại như vậy?”
Mọi người đều bị dọa sợ, tái mét mặt.
Mọi người lúc này đều kinh hồn bạt vía, không biết là đang xảu ra chuyện gì.
Lúc này đôi mắt của Tôn Hòa Đinh bắt đầu sáng lên, nhìn chằm chằm vào khẩu súng trong tay Sùng Trinh, như thể đã nhìn thấy tân đại lục.
“Bang bang bang!”
Động tác của Sùng Trinh không dừng lại, liên tiếp bóp cò.
Mỗi viên đạn đều được chuẩn bị để bắn vào một cấm vệ quân cao cấp của triều đình không tuân theo lệnh, mọi người sợ đến mức sắc mặt lập tức biến đổi, những người không tuân lệnh lần lượt tiến lên phía trước.
Lúc này, cây súng trong tay Sùng Trinh mới hạ xuống.
“Phương Chính Hoa nói cho trẫm biết, nếu chống lại thánh chỉ phạm tội danh gì?” Sùng Trinh gào thét nói.
Vào thời điểm này, Sùng Trinh không còn chút kiêng nể.
Sau này hắn muốn thắt cổ tự tử, thần tiên sẽ giúp hắn như thế này sao, nếu hắn không giành lại vinh dự cho mình, thì ngay cả bản thân hắn cũng sẽ coi thường chính mình.
Cho nên Sùng Trinh lúc này có chút điên cuồng, rất khác hình tượng ôn hòa thường ngày, khiến mọi người bắt đầu da đầu ngứa ran.
Cơ thể Phương Chính Hoa run rẩy, hắn nhanh chóng to tiếng đáp lại: "Khởi bẩm Bệ hạ, thánh chỉ bất tuân, lập tứvc hành quyết."
Lúc đó một vị đứng đầu cấm vệ quân bị dọa sợ, lập tức quỳ dưới chân kêu to: "Bệ hạ bớt giận, bái kiến đại tổng quản."
"Bái kiến đại tổng quản."
Lúc này,toàn cấm vệ quân hét lớn, thanh âm chấn động cả bầu trời.
Phương Chính Hoa nhìn Sùng Trinh đầy cảm kích, trong lòng không nhịn được có chút áy náy.
Anh biết rằng chính vì sự vô dụng của mình mà Sùng Trinh đích thân ra tay.
Điều này đối với Phương Chính Hoa mà nói không phảu là sự kiêu hãnh, mà là một sự xấu hổ.
Trong lòng hắn thề, sẽ nắm vững chấc cấm vệ quân, huấn luyện bọn họ, tuyệt đối không phụ lòng Sùng Trinh.
Sùng Trinh chán nản.
Sùng Trinh trong chốt lát hài lòng, gật đầu nói: "Rất tốt, ngươi với Hoàng Đắc Công hai người mau chóng huấn luyện đội ngũ, nếu có người không tuân theo quản giáo, trực tiếp đem bọn họ ném ra bên ngoài."
"Sau đó lựa chọn những binh sĩ tinh nhuệ , cấm vệ quân giữ lại tám ngàn người, quân đội Bắc Kinh giữ lại hai vạn người, sau đó nghiêm khắc huấn luyện."
"Mặt khác đem toàn pháo binh tập hợp lại, loại trừ những người không đủ tư cách, sau đó toàn lực huấn luyện, tương lai cánh quân này sẽ lấy súng đạn làm chủ."
"Tuân mệnh!"
Phương Chính Hoa và Hoàng Đắc công lập tức cung kính đáp.
Nhưng Hoàng Đắc Công do dự một vẫn là không nhịn được hỏi: " Bệ hạ, cấm vệ quân này chỉ còn lại tám ngàn quân chúng tôi còn có thể hiểu, nhưng là quân đội Bắc Kinh chỉ giữ lại khoảng chừng mười mấy vạn người, hiện tại chỉ còn giữ lại hai vạn đúng không?"
"Không phải chỉ còn lại hai vạn, mà là chọn lựa ra hai vạn người gia nhập vào đại doanh súng đạn, quân đội Bắc Kinh khác vẫn không cần hiểu, ngươi biết chưa?"
"Đám quân đội Bắc Kinh này tình trạng ăn trợ cấp rất nghiêm trọng, ngươi cho là chỉ có mười mấy vạn người sao"
Vấn đề của Sùng Trinh khiến Hoàng Đức Công lập tức cảm thấy vô cùng xấu hổ, chính là bộ dạng này, tình hình ăn trợ cấp rất là nghiêm trọng, mười người bên trong có thể là có năm người đều xem như không tệ.
Hơn nữa muốn loại bỏ một lượng lớn binh sĩ không hợp cách, chọn hai vạn binh xem như là tương đối hợp lý.
"Mạt tướng bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ, nếu như có nửa điểm sai trái, mạt tướng nguyện ý mang đầu đến gặp." Hoàng Đức Công cam đoan nói.
Sùng Trinh lúc này mới hài lòng gật đầu, sau đó nói với Tôn Hòa Đinh nói: "Ngươi cùng trẫm đến đây."
Tôn Hòa Đỉnh vội vàng kích động đáp,vội vàng đi theo sau lưng Sùng Trinh.
Hắn mặc dù không biết Sùng Trinh lần này tìm hắn có chuyện gì, hắn cũng không muốn nghĩ tới, lúc này trong tâm trí hắn đều là Sùng Trinh ban nãy sử dụng súng ống.
Hắn rất muốn nghiên cứu một chút về súng ống.
Theo nhãn quan bậc thầy súng ống của hắn tự nhiên có thể nhìn ra, vừa rồi súng ống đó tuyệt đối không phải bọn hắn thời đại này có thể sản xuất ra, ít nhất là tiên tiến trước một trăm năm.
"Người đâu, ban ghế!”
Đi vào trong cung điện, Sùng Trinh ôn hòa nhìn chằm chằm Tôn Hòa Đỉnh.
Thiếu niên trẻ tuổi này trên mặt nhịn không được lộ ra một chút khẩn trương, trong lòng run sợ mà hỏi: "Bệ hạ, ngài tìm thảo dân có chuyện gì?"