Chương 3: Biết Trước Tương Lai, Quá Khứ Và Hiện Tại.

“Ha ha, những người được gọi là nhà sử học đó quả là một lũ ngu ngốc vô dụng. Làm sao bọn họ có thể hiểu được, khi người nắm quyền thì sẽ không gϊếŧ một công thần nào? Chẳng lẽ chuyện này cũng tính là bạo quân sao?”

Trần Viễn càng nói càng kích động, cũng phải cảm ơn thông tin về mình mà hệ thống cung cấp, nếu không anh thật sự không thể hiểu nhiều đến như vậy.

Lúc này, anh rơi vào cảnh tượng mà chính mình miêu tả, hận không thể minh oan cho Tần Thủy Hoàng, gϊếŧ sạch thế giới.

Tần Thủy Hoàng sau khi nghe xong vô cùng sợ hãi, nóng lòng muốn ôm chặt lấy Trần Viễn, hắn ta chưa bao giờ nghĩ đến hình tượng của mình trong lòng tiên nhân lại như vậy.

“Cảm ơn tiên sinh đã đồng ý! Trẫm thật không dám nhận.” Tần Thủy Hoàng hai tay nắm chặt, kích động nói.

“Không, đây là vinh dự mà ngươi xứng đáng được nhận. Ngươi có đủ tư cách làm hoàng đế.” Trần Viễn vung tay, ánh mắt kiên định nói.

“Lão Tần, vị bên cạnh ngươi đây hẳn là Mông Điềm?” Trần Viễn tò mò nhìn chằm chằm Vương Bôn.

“Không phải, tại hạ là Thông Vũ Hầu Vương Bôn.” Vương Bôn vội vàng nói.

“Thì ra là Vương Bôn, thật tốt, nào, Lão Tần, Lão Vương, ăn tiếp đi.”

“Đúng rồi, còn có một điều nữa ta cần nhắc nhở các ngươi, Tần Thủy Hoàng sẽ chết ở cồn cát vào lúc ngươi 49 tuổi, đồng thời Đại Tần của các ngươi cũng sẽ lụi bại ở đời thứ hai.”

“Cái gì? Sao có thể có chuyện này!”

Tần Thủy Hoàng và Vương Bôn ngay lập tức kinh ngạc, hai bọn họ như chết lặng, Đại Tần của bọn họ thế nhưng lại bị mất ở đời thứ hai sao?

Vương Bôn sắc mặt lập tức đỏ bừng: “Tiên sinh, chuyện này, không thể nào có khả năng. Bệ hạ còn trẻ, Đại Tần của bọn ta còn được ngài bảo hộ. Làm sao có thể bị diệt vong ở đời thứ hai chứ?”

Trần Viễn cười nói: “Đây là khi các ngươi không được gặp ta và có cách giải quyết, đó cũng là vận mệnh của các ngươi, sau khi Lão Tần ngươi về trời người lên thay chính là Hồ Hợi, chỉ trong hai ba năm đã bị quân báo thù của Lục quốc quét sạch.”

“Cái gì? Không thể nào Hồ Hợi lại thành người kế vị?”

“Không, chuyện này không đúng, tiên sinh, Phù Tô mới là con cả của ta.”

“Tại sao lại không phải là Phù Tô công tử kế vị?”

Tần Thủy Hoàng và Vương Bôn lại lần nữa ngây người, trong mắt lộ ra vẻ không thể tin được, thậm chí chẳng còn hứng ăn nữa.



Chẳng nhẽ đây chính là điều mà tiên nhân muốn nói với họ?

Tiên nhân có thể biết được chuyện trong tương lai, quá khứ và hiện tại chăng?

“Đừng nhìn ta như thế, nếu muốn hỏi tại sao chuyện lại thành như vậy thì, đó là lỗi của lão Tần.”

Tần Thủy Hoàng nghe vậy ngay lập tức ngây người, sững sờ đưa ngón tay chỉ vào chính mình.

“Tiên sinh, ngài, ngài nói là lỗi của ta?”

Trần Viễn uống một hớp rượu, gật đầu nói: “Đúng vậy, Lão Tần, ngươi say mê vào việc trường sinh, lại bị thuật sĩ mê hoặc, chẳng có bệnh gì mà là đi ăn đan dược, đan dược này làm sao có thể là thật được? Chứa trong nó đều là độc thủy ngân, mà cuối cùng là ngươi chết bất đắc kỳ tử vào chuyến du hành mùa đông năm thứ năm.”

“Còn có hai tên thuộc hạ là Triệu Cao và Lý Tư dưới trướng ngươi, hai tên này cũng chẳng phải loại tốt lành gì, bọn họ giữ bí mật, đem cá muối để trong xe vì muốn che đi mùi hôi thối của xác chết, hạ lệnh khiến cho Phù Tô phải tự sát, sau đó hai người hợp sức đưa Hồ Hợi lên ngôi.”

Tần Thủy Hoàng cùng Vương Bôn đều tái mặt, hồi lâu cũng không mở miệng nói lời nào, chuyện này không thể nào là thật, nhưng lời tiên nhân nói cũng không thể là giả được.

“Tiên sinh này, Triệu Cao là người trung thành và tận tâm, hơn nữa quan hệ với Lý Tư vốn không tốt, hai người bọn họ tại sao lại liên thủ với nhau được?”

Trần Viễn khinh thường nói: “Tại sao lại liên thủ? Chuyện này không phải rất đơn giản sao. Khi ngươi còn sống, hai người bọn họ chẳng thể làm được gì, nhưng khi ngươi vừa chết đi, còn ai có thể khống chế được hai người này? Triệu Cao cùng Mông Điềm từ trước đến nay vốn là có thù oán, sợ sau khi Phù Tô lên ngôi, Mông gia sẽ được sủng ái mà xuống tay với mình.”

“Tên Lý Tư này thậm chí còn đơn giản hơn. Thứ hắn muốn chính là quyền lực. Phù Tô lại tin vào Nho giáo, mâu thuẫn với tư tưởng của hắn, hắn làm sao có thể cam tâm đây?”

“Hai người họ như vậy không phải là hợp thành một đôi sao?”

“Đã nói đến đây, ta muốn nói đến đứa con kia của ngươi. Phù Tô chỉ là một thân đầy cơ bắp, là đứa con rất hiếu thảo đối với ngươi. Nhưng người lạ chỉ mới đưa ra một thánh chỉ giả liền đã đi tự sát, ngươi nói có đau lòng không.”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cả hai người, Trần Viễn càng nói chuyện càng sảng khoái, anh lại có thể khoe khoang trước mặt Tần Thủy Hoàng, phải biết rằng đây chính là hoàng đế của cả một thời đại đấy.

Sau đó là đến chuyện đổi trắng thay đen, khởi nghĩa Trần Thắng Ngô Quảng, còn cả cuộc chiến giành thiên hạ của Lưu Bang Hạng Vũ,… Lịch sử cứ thế dần dần được anh hé lộ, khiến Tần Thủy Hoàng và Vương Bôn toát mồ hôi hột.

Đây chắc chắn là tiên nhân đang muốn chỉ đường cho họ, đồng thời cũng là người nhắc nhở, cảnh tỉnh họ.

“Chết tiệt, hai tên khốn kiếp này đều đáng chết.”



“Còn có Hồ Hợi cũng nên chết.”

Thân thể Tần Thủy Hoàng run lên, Vương Bôn lúc này cũng vô cùng tức giận.

“Tiên sinh, nếu trẫm không chết, tất cả chuyện này có thể thay đổi được không?” Tần Thủy Hoàng rất lo lắng hỏi Trần Viễn.

Trần Viễn hừ lạnh một tiếng: “Không đơn giản như ngươi nghĩ. Tất cả đều là vận mệnh. Cho dù ngươi không chết, nhưng tàn dư của Lục quốc vẫn còn, tương lai của Đại Tần vốn đã là ngàn cân treo sợi tóc.”

“Ngươi quả thật có tài, nhưng những bước đi quá lớn sẽ khiến ngươi gặp rắc rối, trong việc xây dựng Vạn Lý Trường Thành, xây dựng lăng tẩm và chinh phục Bách Việt, làm gì có việc nào là không hao tổn tiền tài và sức người, đặc biệt là quân đội năm trăm nghìn người của Đồ Thư sang tấn công Bách Việt, cuối cùng, vẫn là thua trận trở về. Những chuyện này không nói làm gì, nếu như ngươi tiếp tục chơi đùa như vậy, Đại Tần của ngươi sẽ không diệt vong ư?”

Lời nói của Trần Viễn khiến cho cả mấy người Tần Thủy Hoàng đều ngây người. Bọn họ cho quân đi trinh chiến với Bách Việt thế nhưng lại thất bại trở về, chuyện này thật không có khả năng, bọn họ còn có tận năm trăm nghìn quân nữa.

“Năm trăm nghìn quân của Đồ Thư, vậy mà lại không thể tiêu diệt năm mươi nghìn quân của Bách Việt.” Vương Bôn không thể tin được nói.

Trần Viễn đột nhiên không nói nên lời: “Ngươi vẫn là một người có đầu óc quá đơn giản, chẳng nhẽ ngươi không biết Bách Việt nhiều rừng, cộng với khí hậu ấm áp, khắp nơi đều là khí độc sao?”

“Đúng là Đại Tần có lực lượng quân sự mạnh mẽ, nhưng không thể thắng được khí hậu, có bao nhiêu người lính đến Bách Việt đều đã mất đi sức chiến đấu, hơn nữa làm thế nào ngươi có thể vận chuyển được nhiều lương thực trong khi đường đến Bách Việt lại dài như vậy?”

“Mặc dù Bách Việt có ít quân lính, nhưng bọn họ chẳng đánh thẳng mặt quân ta, mỗi ngày họ đều ở trong rừng, lâu lâu lại đánh lén các người một vài chỗ, bỏ chút thời gian để phát tán chất độc, vậy ngươi không chết thì ai chết?”

“Chuyện này!”

Tần Thủy Hoàng và Vương Bôn tức thì đều toát mồ hôi lạnh, chẳng lẽ thời điểm bọn họ đánh chiếm Bách Việt thật sự sẽ thất bại thảm hại sao?

May mắn thay, rằng tất cả những điều này vẫn chưa xảy ra, tất cả chuyện này vẫn còn kịp.

“Xin tiên sinh chỉ dẫn!”

Tần Thủy Hoàng đột nhiên chắp tay nói lớn với Trần Viễn.

Vì tiên nhân có thể biết trước được tương lai nên chắc chắn có thể giúp họ, tất cả vẫn chưa quá muộn, không thể để Đại Tần bị hủy diệt trên chính đôi tay của họ được, đây là điều mà Tần Thủy Hoàng tuyệt đối không muốn xảy ra.

Vương Bôn lúc này cũng đứng dậy, hai tay chắp lại: “Xin tiên sinh chỉ dẫn!”

“Thật ra cũng không phải là không có cách!”