Chương 18: Khai Quật Cổ Mộ.

Một lúc sau, Vương Ly lúng túng nhìn Vương Bôn: "Phụ thân à, con nghĩ cái tính mặt dày của con chắc hẳn được di truyền từ người."

Vương Bôn nghiến răng nghiến lợi nói: "Cái ông già này thật không biết xấu hổ, đúng là một tên không biết xấu hổ mà."

Điều mà tổ tiên, con cháu họ Vương đều không ngờ tới là chiếc bật lửa này đã tồn tại mãi với thời gian theo vòng quay lịch sử.

Vào thế kỷ hai mươi mốt, khi Trần Nguyên đã rơi vào trạng thái ngủ say, một đội khảo cổ học đã tới dãy núi Tần Lĩnh, và lúc này họ đang tiến hành đào một ngôi mộ lớn.

Lý Đình Ngọc, một cô gái có thân hình nóng bỏng và vẻ ngoài ngọt ngào, đang rất lo lắng đi theo sau giáo sư Trương Nguyên, và đang dọn dẹp ngôi mộ cổ này.

Đây là một ngôi mộ cổ có từ thời nhà Tần, nó chỉ mới phát hiện gần đây.

Nhưng điều đáng tiếc là nó đã bị bọn trộm mộ phá hủy, ngoại trừ lăng mộ chính, mọi thứ khác hầu như đều bị lấy đi.

“Thầy ơi, bây giờ chúng ta có thể xác định chủ nhân của ngôi mộ cổ này là ai không?” Lý Đình Ngọc tò mò hỏi giáo sư Trương Nguyên.

“Từ dòng chữ trên tấm bia mà chúng ta vừa nhìn thấy và còn có phong cách thiết kế của lăng mộ chính này, đây hẳn là lăng mộ của con cháu nhà Vương Tiễn thời nhà Tần.” Trương Nguyên chỉ cần nhìn qua liền đưa ra phán đoán của mình.

Bây giờ, các nhà khảo cổ học có mặt tại hiện trường liền phấn khích, đây chính là nhân vật lớn trong lịch sử, không ngờ ngôi mộ cổ lâu đời như vậy lại được con người phát hiện vào thời điểm này.

“Cũng may là phòng mộ chính vẫn chưa bị bọn trộm mộ tới thăm, nếu không thì trong đó sẽ không còn thứ gì.” Trương Nguyên thở dài, ông thể hiện sự cam phẫn đối với bọn trộm mộ đó.

Lúc này, một thành viên đoàn khảo cổ hào hứng nói: "Thưa giáo sư, ngôi mộ chính đã được mở ra, đồ đạc trong đó đều được bảo quản rất hoàn hảo."

"Tốt quá rồi."

"Mọi người hãy ngay lập tức bắt đầu cuộc khảo sát cuối cùng đi."

Trương Viễn trở nên vô cùng phấn khích và đưa mọi người đến thẳng ngôi mộ chính.

Đây là một ngôi mộ rộng hơn ba mươi mét vuông, bên trong có một số bình sứ bị vỡ và một số đỉnh làm bằng đồng, chính giữa là một cỗ quan tài làm bằng đá.

Sau khi mọi người bước vào, họ đã bị cỗ quan tài đó thu hút ngay ánh mắt đầu tiên.

Vẻ ngoài của nó đều được chạm khắc phù điêu rất tinh xảo, nhìn nó vô cùng tinh tế, thoạt nhìn cũng biết chỉ có những người có thân phận mới được dùng nó.

"Chuẩn bị mở cỗ quan tài này."

Giáo sư Trương Viễn nhắc nhở các vị thành viên khác nên những người trong nhóm khảo cổ đã nhanh chóng lấy những thiết bị chuyên nghiệp ra và tiến hành mở quan tài.



Khi mở cỗ quan tài ra, trong đó chỉ thấy một xác chết cổ đại được bảo tồn một cách hoàn mĩ .

Xét về ngoại hình và đặc điểm, đây chắc hẳn là một xác chết nam.

Quần áo và lụa trên xác người đàn ông đã bị hỏng gần như không còn gì, chỉ có một số đồ trang sức bằng vàng và bạc là vẫn còn nguyên vẹn, và bên tay trái của xác chết còn có một chiếc hộp làm bằng ngọc.

Trên chiếc hộp này, có vài dòng chữ được khắc trên đó “ Được tiên nhân ban tặng”.

"Được tiên nhân ban tặng?"

"Dòng chữ kia có ý nghĩa gì chứ, còn vị tiên nhân mà bọn họ nhắc tới lại là ai nữa?"

"Đây là mộ cháu cố của Vương Tiễn, chắc hẳn vị tiên nhân mà bọn họ nói đến là người của thời nhà Tần, nhưng trong sử sách không hề có ghi chép một chút nào về người này cả?"

Mọi người đều đang thao luận chuyện này vô cùng rầm rộ, và lúc này Lý Đình Ngọc cũng vô cùng tò mò.

Trương Nguyên trong lòng bỗng dưng thầm kích động, ông ta cảm giác rằng chắc hẳn sẽ phát hiện ra một bí mật lớn từ ngôi mộ này, sau khi hít sâu một hơi, rồi từ từ mang đôi găng tay vào và chậm rãi mở hộp ngọc đó ra. Trong hộp có hai đồ vật, một đồ vật trông giống như con dao làm bếp, cái kia trông rất giống như một cái bật lửa.

Hai thứ này đã bị oxy hóa theo dòng thời gian.

Màu sắc bên ngoài đã thay đổi không còn như trước, và toàn bộ đã bị gỉ gần hết.

Nhưng bất kể ai nhìn lướt qua, họ cũng sẽ nghĩ nó là một con dao làm bếp và một chiếc bật lửa.

"Đây, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, cái này có phải là đang lừa người phải không? Thời nhà Tần đã có dao làm bếp rồi sao?"

"Dao làm bếp thì đương nhiên phải có, nhưng hình dáng này nhìn như thế nào cũng giống kiểu dao làm bếp hiện đại cùa chúng ta, chủ yếu là chiếc bật lửa này, đây mới là điều không đúng nhất, phải không? Làm sao có thể có bật lửa vào thời nhà Tần cơ chứ."

"Cái này có khi nào là bọn trộm mộ cố ý bỏ vào , có phải không?"

"Tôi cũng có một chiếc bật lửa như thế này, kiểu dáng của nó cũng y chang vậy. Đây thật sự không phải chuyện đùa sao, thật là thái quá!"

Mọi người đều nhìn nhau, ai nấy đều ngẩn người.

Họ nghĩ rằng có thứ bảo vật gì đó trong cái hộp này, nhưng khi mở hộp ra, họ lại thấy hai cái đồ vật lại vô cùng quen thuộc.

Chuyện này không phải là rất tấu hài hay sao?

“Thầy à, chuyện này rốt cuộc là sao vậy?” Lý Đình Ngọc sững sờ hỏi.

" Hãy đừng vội đưa ra kết luận. Thứ giống như bật lửa này cũng đã bị oxy hóa hoàn toàn, và nhiều bộ phận đã được liên kết lại với nhau. Vậy nên chúng ta không thể đưa ra phán đoán dễ dàng như vậy được".



"Con dao làm bếp này rất dễ để đưa ra phán đoán. Quả thực giống với những loại dao chuyên dụng ở bếp. Nhưng đường đường là con cháu nhà Vương Tiễn, làm sao có thể hạ táng cùng những thứ này chứ?"

"Hơn nữa, mọi người có nhận ra không đã trãi qua hơn hai nghìn năm bị oxy hóa, nhưng con dao làm bếp này vẫn có thể giữ nguyên hình dạng ban đầu. Chắc hẳn nó phải được pha tạp với các nguyên tố kim loại khác, và hơi giống với thép không gỉ hiện tại của chúng ta."

"Trời ạ, cái này, thật sự là không thể tin được, ai chắc chắn cũng biết ở thời nhà Tần đều dùng đồ đồng, làm sao lại có thép không gỉ?"

"Và hơn nữa, vị tiên nhân này là ai nữa? Tại sao dồ vật của ông ta tặng lại kì lạ như vậy?"

"Đây không phải là đang đùa tôi sao, thép không gỉ đã xuất hiện ở thời nhà Tần rồi sao? Đó là hơn hai nghìn năm trước đó."

Hết câu hỏi này đến câu hỏi khác xuất hiện trong đầu của các nhà khảo cổ học, và tất cả mọi người có mặt đều trở nên vô cùng hứng thú với việc này, bọn họ cũng dần dần ý thức được điều đặc biệt trong đó.

Nếu những vấn đề này có thể được giải quyết, thì bọn họ có thể phát hiện ra một số vấn đề chưa từng xuất hiện trong lịch sử.

Những điều này chắc hẳn có thể viết lại lịch sử và nó sẽ tác động rất lớn đến nhiều phương diện.

Ước mơ cả đời của những người khảo cổ này chính là khai quật được những bí mật lịch sử mà chưa có ai biết đến.

Lúc này bọn họ ai ai cũng vui mừng đến tột độ, vì họ biết một khi phát hiện ra những bí mật này, cả đoàn khảo cổ sẽ rất có danh tiếng.

"Giáo sư, một phóng viên nhận được tin tức về ngôi mộ cổ và muốn phỏng vấn người. Vậy thì chúng ta có nên đi tốn tiếp bọn họ không ạ?"

Lúc này, một đội khảo cổ bên ngoài ngôi mộ cổ nói với giáo sư Trương Nguyên.

"Phóng viên à?"

"Tin tức của những phóng viên này rất nhanh nhạy thật, không ngờ bọn họ có thể biết được tin tức của chúng ta."

"Giáo sư à? Vậy tin tức của chiếc hộp này có nói cho bọn họ biết hay không?"

Lý Đình Ngọc tò mò nhìn Trương Nguyên.

"Thôi bỏ đi, chúng ta sẽ đem chiếc hộp này ra ngoài."

Trương Nguyên suy nghĩ một hồi, cuối cùng lựa chọn nhận lời mời phỏng vấn của bọn họ.

Ông ta có chút nóng lòng muốn chia sẻ khám phá quan trọng này với mọi người.

Ông ấy biết rằng chỉ khi thu hút được nhiều sự chú ý của mọi người thì nghiên cứu của ông ta mới có thể được nhiều người ủng hộ.