Trong một không gian song song, trên một diễn đàn internet.
"Xin giúp đỡ: Còn mười tiếng nữa Tần Thủy Hoàng sẽ tới tìm tôi, tôi cảm thấy áp lực quá lớn, bây giờ tôi phải làm sao đây, online chờ cứu gấp!"
"Chủ nhân, ta đề nghị ngươi mau quỳ xuống gọi ta là ông nội, nhân tiện hỏi nơi cất giấu kho báu."
"Chủ nhân, bản nhân chính là Tần Thủy Hoàng, hiện nay đang ở dưới Tần Lĩnh, trẫm cần ngươi hỗ trợ, sau khi trẫm ra khỏi sẽ ban cho ngươi vinh hoa phú quý!"
"Bên trên dừng dừng, trẫm mới là Tần Thủy Hoàng, chủ nhân, đây là tài khoản của trẫm ***, nếu ngươi hỗ trợ trẫm ra trước năm nay, trẫm sẽ cho ngươi vô số bảo vật!"
. . . . . .
Tân Nam, thành phố Giang, thôn nhà Trần.
Trần Viễn đầu đầy vạch đen quăng di động, trùm chăn kín mít, nhìn chăm chú vào con số cuối cùng trong một chuỗi số đang hiện ra ở trong đầu.
(Khoảng cách Tần Thủy Hoàng sắp đến, còn có 10:00!)
Dãy số này dường như đã in sâu vào tâm trí, bất kể anh mở mắt hay nhắm mắt đều có thể nhìn thấy.
"Hệ thống, có phải là ngươi giở trò không?"
Đúng vậy, Trần Viễn có một hệ thống, cho nên anh bắt đầu hoài nghi cái thứ này đầu tiên, nhưng mà hệ thống lạnh lùng lại không thèm liếc mắt tới anh.
Hệ thống cực kỳ thần bí, Trần Viễn cũng không rõ ràng lắm nó rốt cuộc có lợi ích gì.
Mỗi lần anh muốn làm một chuyện gì đó, từng kĩ năng cứ từ từ tăng lên, qua nhiều năm như vậy, anh cũng sở hữu rất nhiều kỹ năng kỳ lạ.
"Ví dụ như trồng cây, câu cá, cầm kỳ thi họa, lái xe,.... tất cả các loại kỹ năng đều đã đạt đến trình độ cao thủ."
Đáng tiếc những kỹ năng này dường như không có nhiều tác dụng, hơn nữa cơ thể Trần Viễn lại tương đối rắn chắc, so với những người bình thường sức khoẻ anh còn hơn họ, cho nên mỗi ngày đều cùng nước ở trên thác núi chảy xuống “làm bạn”, vui vẻ tự đắc.
"Bỏ đi, không nghĩ nữa, dậy nào."
Trần Viễn lộn nhào thành hình cá chép nhảy xuống giường, ra khỏi phòng.
Ở dưới chân núi của thành phố Giang, có một hộ thôn nhà Trần không lớn cũng không nhỏ, đây chính là thôn của bọn họ, non xanh nước biếc, không khí trong lành.
"Chú ba, sáng sớm đi đâu đấy, có ăn cơm chưa."
"Nhóc con, giờ này mà còn sớm, mặt trời đã lên tới mông rồi mà còn sớm."
"Bác cả, bác đang đưa cháu đi học sao?"
"Đúng đúng, không hổ là sinh viên đi học trên thành phố, ăn nói thật lễ phép."
"Bác cả, ông đừng có khen hắn phổng mũi, nhóc con, sinh viên đi theo chúng ta ở đây để làm cái chi? Thà đi học còn hơn là đến cái chỗ này."
"Đúng rồi, nhóc Viễn, vì sao mà mấy chú giới thiệu cho mày cô bé kia xinh như búp bê sao cũng không nói chuyện? Mày định ở vậy cả đời sao?"
Trần Viễn cười ha ha, cũng không để ý, chạy thẳng đi đến chỗ vườn rau.
Thân là một sinh viên xuất sắc có triển vọng đi xa hơn, sau khi tốt nghiệp đại học, Trần Viễn lại không đi tìm công việc, còn trở về thôn đi làm nông, mọi người nhìn thấy cũng suy nghĩ, việc này so với việc đi học ở Thanh Hoa và về nhà nuôi heo có khác gì nhau?
Đối với chuyện này Trần Viễn cũng không muốn giải thích, từ sau khi cha mẹ qua đời, anh đã để ý đến vùng đất phía sau nhà.
Phải mất ba năm đầy đủ để cuối cùng biến ngọn núi phía sau thành một trang trại xanh tươi mơn mởn, gió mát trăng thanh.
Trong trang trại có cái sân nhỏ này, trong sân có rất nhiều gà, vịt, ngỗng, thỉnh thoảng có người từ thành phố đến đây mua bán.
Trong nông trang cũng có rất nhiều loại rau, cà rốt, cà chua, đậu phộng, cải thìa... Toàn bộ đều sinh trưởng cực kỳ tươi tốt, những thứ này đều là thành quả lao động tận tình của Trần Viễn.
"Gâu gâu!"
Mới vừa đi đến liền có một con chó ngao lao thẳng tới, thân thể cao to ước chừng gần đến một mét ba, đầu to lông xù không ngừng cọ cọ vào người Trần Viễn.
"Biết rồi biết rồi, mày giỏi nhất, giữ nhà giỏi lắm, chờ ta làm đồ ăn ngon cho mày."
Thường thì chó ngao Tây Tạng trông giữ ở xung quanh nông trường, muốn kiếm đồ ăn, cũng không biết đâu ra mà ăn.
Trần Viễn tính tình khá tốt, vuốt ve cái đầu to lớn của chó Ngao.
Thật ra thì con chó Ngao này còn có một cái tên cực kì khí phách, Tướng Quân!
"Leng keng: Kinh nghiệm ngự thú sư +1!"
"Leng keng: Kinh nghiệm ngự thú sư +1!"
"Leng keng: Kinh nghiệm ngự thú sư+1!"
Một âm thanh mà chỉ có Trần Viễn nghe được không ngừng vang lên bên tai anh.
Đối với điều này, Trần Viễn đã sớm đem nó trở thành thói quen, hệ thống thường thường sẽ hay nhắc nhớ anh một chút.
Ở nông trang hái đủ rau quả cần thiết để nấu ăn, xoa xoa cái đầu Tướng Quân: "Đi thôi Tướng Quân, đi về nấu cơm."
Thời điểm gần chạng vạng, dãy số trong đầu Trần Viễn vẫn không ngừng nghỉ mà nhảy lên.
(Vẫn còn 2:00 trước khi Tần Thủy Hoàng xuất hiện!)
Cùng lúc đó, không ai phát hiện, cả nông trang lẫn thôn nhà Trần đều đã bắt đầu ngập tràn trong sương mù.
. . . . .
Cùng lúc đó, ở Đại Tần, trong hoàng cung ở thành Hàm Dương, Tần Thủy Hoàng đột nhiên cau mày lớn tiếng gào rống:" Ai, đi ra cho ta!"
"Hộ giá hộ giá!"
Vệ binh bốn phía nghe được tiếng động lớn, đột nhiên vọt tiến vào, trang bị đầy đủ vũ khí, căng thẳng nhìn quanh bốn phía.
Vương Bí vội vàng chạy tới hai tay nắm thành quyền, sốt ruột hỏi: "Bệ hạ, đã xảy ra chuyện gì?"
Tần Thủy Hoàng cau mày, hắn ta chỉ nhìn thấy trong đầu mình liên tiếp hiện ra các con số.
(Còn một giờ nữa sẽ dịch chuyển đến vùng đất thần tiên!)
"Rốt cuộc là ai, giả thần giả quỷ? Lăn ra đây cho trẫm."
Quỷ thần?
Nghe được lời nói của Tần
Tần Thủy Hoàng và bọn Vương Bí nhất thời trợn mắt há hốc mồm.
"Thưa bệ hạ, này, này xung quanh cũng không có một ai."
Không có ai?
Tần Thủy Hoàng nhìn thấy
Vương Bí: "Chẳng lẽ các ngươi không nhìn thấy những kí tự này?"
Bọn Vương Bí liên tục lắc đầu, cẩn thận hỏi: "Bệ hạ, ngươi hãy xem đây là kí tự gì?"
"Hình như là, khoảng cách dịch chuyển đến vùng đất thần tiên, còn một canh giờ!"
Vùng đất thần tiên?
Vương Bí lúc này kích động nói:" Bệ hạ, chỉ có ngài có thể nhìn cái đó, ngài là ngôi cửu ngũ, đây chắc chắn là tiên nhân đang gọi người."
"Chúc mừng bệ hạ"
"Chúc mừng bệ hạ."
Mọi người đều hô to, bên trong đôi mắt đều tràn đầy kích động, Tần Thủy Hoàng cũng ngây người, tiếp đó tim liền đập thình thịch.
Chẳng lẽ đúng là tiên nhân đang kêu gọi?
Tiên nhân muốn mời trẫm đi làm khách?
Đúng vậy, nhất định là như vậy, Tần Thủy Hoàng hít sâu một hơi, kích động nói: "Vương Ái Khanh, ngươi theo ta cùng nhau đi đến vùng đất thần tiên."
Một tiếng đã trôi qua, văn tự bên trong đầu Tần Thủy Hoàng đã biến thành.
(Đã có thể dịch chuyển đến vùng đất thần tiên, muốn đi hay không!)
Tần Thủy hoàng kích động mặc niệm trong trong lòng, dịch chuyển, mang theo Vương Bí.
Trong nháy mắt, hai người biến mất ngay trước tầm mắt của mọi người.
Với một tia sáng lóe lên, Tần Thủy Hoàng cùng Vương Bí cảm thấy bầu trời quay cuồng, theo sau đó họ xuất hiện ở giữa nông trang của Trần Viễn.
Bọn họ khϊếp sợ mà nhìn bốn phía xung quanh, hết thảy nơi này đều mới mẻ kì lạ.
Hoa viên này được xây dựng rất đẹp, trên mặt đất được lát xi măng.
Ngoài ra còn có một tòa nhà nhỏ kiểu phương Tây hiện đại, được bao quanh bởi những ngọn đèn đường cổ kính, lấp lánh ánh vàng.
Xa xa còn nghe thấy tiếng gà chó, cây cầu nhỏ có nước chảy qua trong đêm tựa như chốn thần tiên, làm cho bọn người Tần Thủy Hoàng trợn mắt há hốc mồm.
Kỹ năng chăm sóc cuộc sống của Trần Viễn đã sắp đến bậc thầy, kỹ năng làm vườn sớm đã thành thầy, ngay cả kỹ năng kiến trúc cũng đã là thầy nốt, cả nông trang đều toát lên cảm giác thoải mái thắm đạm vào lòng người.
"Đây, đây là tiên cảnh sao? Thật tốt, quả nhiên là bảo địa phong thủy!"