Chương 30: Chương 30

Tần Thủy Hoàng và Sùng Trinh trợn mắt há hốc mồm nhìn Trần Viễn.

Trần Viễn thật sự đã lộ ra bản lĩnh của tiên nhân, cái này không phải bản lĩnh của người thường, nếu đây không phải là tiên nhân thì còn có thể là ai được chứ.

“Sùng Trinh Đại Minh, bái kiến tiên nhân.

”“Tối nay được tiên nhân triệu kiến nên ta đặc biệt tới bái kiến, mong tiên nhân đừng trách.

”Lúc này mặt Sùng Trinh đầy vẻ kính sợ, trong lòng ông ta không còn nghi ngờ gì nữa.

Với phản ứng của ông ta Trần Viễn rất hài lòng, đây là thứ anh muốn nhìn thấy, không ngờ người đi vào nơi này của anh lại là quân vương mất nước của Đại Minh, đúng là một niềm vui ngoài ý muốn.

“Được rồi, ngồi đi, không cần khách sáo.

”“Người tới đều là khách, vì vậy không cần phải câu nệ.

”“Ta cũng chỉ là một người bình thường, không phải tiên nhân cái gì đâu.

”Trần Viễn vô cùng hòa nhã chào hỏi bọn họ, trong nháy mắt lại làm Sùng Trinh vừa mừng vừa sợ.

Hơn nữa ông ta cũng đã âm thầm đích xác định rồi, đây chắc chắn là một vị tiên nhân điệu thấp phi thường, nếu không anh sẽ không có bộ dáng như vậy.

“Theo như ngươi nói, vậy ngươi còn chưa tin à.

” Tần Thủy Hoàng hờ hững nhìn Sùng Trinh nói.

Sau đó Tần Thủy Hoàng nhìn Trần Viễn cười ha ha: “Tiên sinh, hôm nay chúng ta ăn gì đây.

”Trần Viễn nhún nhún vai nói: “Ăn lẩu tiếp đi, hôm nay ta không chuẩn bị thứ gì, nên ăn lẩu là đơn giản nhất.

”“Ha ha ha, lẩu cũng được, trẫm vẫn rất thích.

”“Sau khi ta hồi cung đã đặc biệt cho người làm chuẩn bị một nồi lẩu, nhưng thế nào cũng không làm ra được hương vị nước chấm của tiên sinh, đúng là làm người ta cũng hết cách.

”“Tiên sinh, Phù Tô tới giúp ngài.

”Lúc Sùng Trinh đang ngây người, Trần Viễn trực tiếp lấy ra một nồi đồng.

Các loại thực phẩm và nước chấm đều có sẵn, dưới sự giúp đỡ của Phù Tô, nồi lẩu nhanh chóng bốc lên, chỉ sau chốc lát một cổ mùi hương đã bay ra.

Tần Thủy Hoàng kéo Sùng Trinh ngồi xuống nói: “Tính cách tiên sinh hiền hoà, vì vậy ngươi không cần câu nệ, chờ ngươi nếm thử chút món ngon tiên gia thì tuyệt đối sẽ khó mà quên được.

”Lúc này Sùng Trinh mới thở ra một hơi: “Được, đa tạ Thủy Hoàng bệ hạ.

”Sau khi ăn cơm, Sùng Trinh nhấm nháp chút lẩu thì ông ta phát hiện đúng là vô cùng tuyệt vời.

Dù ông ta đã ăn qua vô số sơn hào hải vị, nhưng không thể không nói trước nay ông ta chưa từng ăn món nào ngon như vậy.

Tay nghề nấu ăn của Trần Viễn cũng không phải là tầm thường, mùi hương nức mũi, nhẹ nhàng nhúng lát thịt, hơn nữa nước chấm này, thật sự quá ngon.

Đặc biệt là chút rau dưa, càng làm Tần Thủy Hoàng ưa thích.

Từ sau khi linh khí Trần Viễn tăng lên, rau dưa cũng trở nên thơm ngọt ngon miệng, làm người ta ăn trăm lần cũng không ngán.

Nếu phải nói rau dưa của Trần Viễn, thì hẳn nó quý hơn rau dưa thường rất nhiều, chỉ sợ vô số người sẽ giành mua thôi.

“Xem ra hôm nay ngài rất có lộc ăn, ta mang về rất nhiều xì gà, ngài tới nếm chút đi.

”Trần Viễn vừa ăn vừa lấy ra các loại xì gà, lập tức làm Sùng Trinh ngây người.

Cuộc sống của tiên nhân là bộ dáng này sao?Sau chốc lát, bốn người đang vui chơi lại có một người đi ra.

Sùng Trinh uống rượu, hút xì gà ăn lẩu, trong lòng khen ngợi, đúng là thơm quá đi.

Sùng Trinh do dự một lúc cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi: “Thủy Hoàng lão ca nói người ban cho Kim Đan làm thay đổi vận mệnh Đại Tần nhị thế chết, đây là sự thật sao?”Trần Viễn gật đầu: “Đương nhiên.

”Tần Thủy Hoàng không nhịn được mà nói ra thắc mắc của mình: “Tiên sinh, nếu lịch sử Đại Tần đã thay đổi, vậy sao ta không thấy ghi chép lịch sử thay đổi gì hết vậy.

”Trần Viễn lắc đầu cười nói: “Sau khi vận mệnh Đại Tần thay đổi cũng tương đương giữa không gian sẽ xuất hiện một phân nhánh, là không gian song song mà chúng ta nói, ngươi hiểu không? Vận mệnh Đại Tần thay đổi thế nào thì cũng không ảnh hưởng đến Đại Minh sau này.

”Sùng Trinh ngây người, cái hiểu cái không, nhưng trong lòng nghi ngờ ông ta cuối cùng cũng buông xuống, ông ta không nhịn được hỏi: “Thủy Hoàng nói là người có thể chỉ ra hào kiệt trong thiên hạ, biết được chuyện tương lai mấy ngàn năm, còn nói hoàng triều Đại Minh sẽ bị chặt đứt ở chỗ ta, thật vậy không?”Trần Viễn vừa ăn thịt dê vừa nói: “Đương nhiên là thật rồi, Sùng Trinh ngài mười sáu tuổi đã đăng cơ, sau khi đăng cơ càng mạnh mẽ diệt trừ thiến đảng, cũng rất chăm chỉ với chuyện chính, lại sáu lần chiếu cáo tội của mình, cả đời cần cù chăm chỉ, vậy cũng coi là đủ tư cách làm hoàng đế rồi.

”“Đáng tiếc, giai đoạn sau của Đại Minh lại quá bệnh hoạn, không chỉ thiên tai liên tục mà nhân họa cũng không ngừng.

Hơn nữa đảng phái trong triều đình liên tục phân tranh, ngoài thì có kiến nô như hổ rình mồi, trong thì dân chúng chống lại ngươi.

“Cả đời này của ngài quả thật có thể nói là lên xuống không ngừng, cuối cùng ở tuổi ba mươi ba sẽ treo cổ ở trên núi than đá, từ đây vận mệnh của Đại Minh cũng bị chặt đứt.

”“Có Lý Tự Thành, ngươi sẽ không ngồi vững trên ngôi vị hoàng đế, còn bị phe cánh trong ngoài đánh gϊếŧ, làm nô dịch Hoa Hạ trong mấy trăm năm.

”Trần Viễn nói làm cả người Sùng Trinh đều đổ mồ hôi lạnh.

Lần này ông ta không thể không tin, chẳng lẽ ông ta thật sự sẽ treo cổ trên núi than đá vào ba mươi ba tuổi sao.

Cuối cùng Đại Minh vẫn bị chặt đứt trong tay ông ta sao?“Ta thật sự vô dụng, ta xin lỗi liệt tổ liệt tông, tiên sinh chính là tiên nhân, mong người hãy cứu lấy Đại Minh của ta.

”Trần Viễn cau mày nói: “Cứu vớt Đại Minh, thật sự khó lắm!”“Sao tiên sinh lại nói vậy, nếu vận mệnh Đại Tần có thể thay đổi thì Đại Minh của bọn ta cũng có thể chứ.

”“Xin tiên nhân hãy cứu Đại Minh, ta không muốn nghĩ đến cảnh nước mất nhà tan, cũng không muốn nghĩ đến Hoa Hạ bị dị tộc tàn sát bừa bãi.

”Sùng Trinh đau khổ cầu xin.

Mày Tần Thủy Hoàng chau lại: “Tuy tiên sinh nói khó, nhưng cũng không phải không có cách giải quyết, dựa vào thủ đoạn của ngài thì chắc sẽ có thể thay trời đổi đất, vì vậy hẳn ngài có thể kéo dài thêm được mấy trăm năm nhỉ.

”Lúc này Vương Bôn không nhịn được nói: “Đúng vậy, không phải tiên sinh nói Đại Minh là triều đại ngài thích nhất sao, nhất định ngài phải giúp một chút đó.

”Ánh mắt Sùng Trinh lập tức sáng lên: “Tiên sinh thích Đại Minh á?”Trần Viễn hơi gật đầu nói: “Đúng vậy, trong các Đại Hoàng Triều Hoa Hạ, thì ta thích khí thế của Đại Tần và vẻ cứng rắn của Đại Minh nhất.

”Nhắc đến Đại Minh, trong mắt Trần Viễn đầy vẻ thích thú.

“Tổ tiên của Đại Minh, những triều đại khác không có được, Đại Minh để ý chuyện không hòa thân, không bồi thường, không cắt đất, không tiến cống.

Thiên tử thủ biên giới, quân tử chết xã tắc.

”“Tuy mười sáu hoàng đế mỗi người đều kì lạ, nhưng trước nay bọn họ không nhu nhược, dù bị người gϊếŧ chết dưới hoàng thành thì cũng không khom lưng uốn gối, điểm này ta thật sự rất thích.

”Trần Viễn nói xong làm nhiệt huyết Sùng Trinh lập tức sôi trào, toàn thân ông ta đều đang run rẩy.

.