*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Tiểu đáng thương như ngươi, căn bản là không với tới người kia."___________________________
Edit: Hehe.Dưới ánh mặt trời nóng rát.
Bóng râm của cây xanh bên cạnh sân thể dục không đều nhau, dù chỉ là bóng râm nhưng cũng trở thành nơi tranh đoạt giữa đám học sinh với nhau.
Hứa Kiều ngồi ở trên xích đu dưới bóng cây, đôi tay chống ở hai bên, đôi chân thon dài nhẹ nhàng lắc lư trong không trung, đôi giày thể thao màu trắng mới tinh mặc dù ở dưới bóng râm cũng phát ra tồn tại mãnh liệt, giống như toàn bộ thế giới chỉ có nàng là rực rỡ nhất.
Quần dài tối màu bởi vì dáng ngồi của nàng mà hơi kéo lên, lộ ra đầu vớ sạch sẽ dài đến mắt cá chân và một phần của hình xăm, khiến người xem thỏa sức tưởng tượng.
Một nhóm nữ sinh có tính cách hoạt bát tụ tập với nhau dưới bóng cây cách đó không xa, có người dùng khuỷu tay đẩy đẩy đồng bạn, hạ giọng nói: "Ai, bà xem chân phải của Hứa Kiều kìa, hình như có hình xăm đúng không?"
"Chắc vậy á. Tui nghe nói nàng từ hồi sơ trung đã xỏ khuyên tai, còn kéo bè kéo lũ đi đánh nhau, có hình xăm thì cũng bình thường thôi mà?"
"Mà da của nàng trắng thế, đứng bên này nhìn mà tui còn cảm thấy hình xăm kia rất đẹp, mọi người có ai biết nàng xăm hình gì không vậy?"
"Chuyện này biết hỏi ai đây trời? A, nhớ rồi, Thẩm Dạ Lam không phải hồi trước ngồi cùng bàn với nàng ở bên ban 7 sao? Bà đi hỏi Thẩm Dạ Lam đi, nói không chừng cậu ta nhìn qua rồi ấy chứ, kỳ này ban 7 với ban 20 đều có môn bơi lội mà."
"Có đạo lý!"
Có nữ sinh hiểu rõ, ánh mắt đảo quanh sân, chỉ trong chốc lát liền thấy được mục tiêu đang ngồi dưới một gốc cây khác, nhanh nhẹn chạy qua khu vực nắng chiếu chói chang, đi đên trước mặt Thẩm Dạ Lam, ôm cánh tay ngồi xổm xuống, nàng ta chào hỏi:
"Hello."
Thẩm Dạ Lam ngẩng đầu nhìn qua, yên lặng nhìn người vừa tới, ý bảo có chuyện gì không.
"Cậu có biết hình xăm trên chân của Hứa Kiều là hình gì không?" Nữ sinh kia hỏi.
Thẩm Dạ Lam xoay mắt sang một bên, môi cô hơi mấp máy, chậm rãi nói: "Không biết."
Nữ sinh kia lộ ra vẻ mặt mất mát, "Haizz, tớ đang định hỏi cậu có nhìn thấy hình gì không mà, ài quên mất, học bá như cậu thì trong mắt chỉ có học tập thôi, làm gì quan tâm những thứ này."
Đối phương hứng thú rã rời rồi bỏ đi.
Tại chỗ.
Thẩm Dạ Lam còn vẫn duy trì tư thế ngẩng đầu từ trang sách nhìn qua, không biết qua bao lâu, cô giương mắt nhìn sang xích đu bên kia.
Cơn gió giữa trưa mang theo hơi nóng trộn lẫn với mùi nhựa đường, bay qua để lại hỗn hợp mùi mồ hôi khó ngửi, ánh mặt trời chiếu vào còn làm hỗn hợp mùi đó mang theo một tầng nhiệt độ.
Nhưng Thẩm Dạ Lam lại không có cảm giác gì, ánh mắt cô xuyên qua nhóm học sinh vừa chạy cự li dài xong, đang ở gần đó giãn cơ và thả lỏng cơ bắp, bình tĩnh mà nhìn thân ảnh đang ngồi trên xích đu kia.
Chuẩn xác mà nói, là nhìn vào chân phải của đối phương.
Bên tai lại xuất hiện thanh âm kia.
"Kẻ lừa đảo."
Người nọ đứng bên người cô – giống hệt thân ảnh đang ngồi trên xích đu kia, nàng mỉm cười, người hơi cúi xuống, dùng giọng điệu thân mật mà khẽ mắng một câu.
Ánh mắt của Thẩm Dạ Lam cũng chưa nhìn sang, chỉ ở trong lòng bình tĩnh nói:
Ảo giác.
Đây là giả.
Nhận ra được cô không dao động, người nọ đứng bên người cô ái muội mà dán sát người vào, dán vào bên tai Thẩm Dạ Lam, khi nói chuyện hơi thở đều phả vào trên vành tai cô, cô nghe được người nọ dùng ngữ điệu như lạnh nhạt lại như bình bĩnh, nói ra câu nói đều cực kỳ mê người:
"Rõ ràng cậu đã nhìn thấy hình xăm của tôi, vì sao lại muốn nói dối?"
Giọng nói hơi ngừng lại, người nọ bỡn cợt mà khẽ cười bên tai cô một tiếng, thanh âm thông qua màng nhĩ đánh thẳng vào nội tâm của Thẩm Dạ Lam, như lông chim nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, nhưng cũng kích khởi bụi bặm bay lên.
Sau đó, Thẩm Dạ Lam nghe thấy nàng phả ra hơi thở như mang theo mùi u lan bên tai: "Cậu không chỉ có nhìn, còn cắn, không phải sao?"
Nghe thấy câu này——
Đồng tử Thẩm Dạ Lam co lại.
Cô đột nhiên khép sách lại, đứng dậy bước nhanh vào dãy phòng học, giống như chỉ cần ở chỗ này thêm một giây nữa là những bí mật giấu kín kia sẽ bị xé mở vậy.
Thanh âm vạch trần nội tâm cô lúc nãy như bóng với hình mà đi theo cô, ở sau lưng vui cười nói: "Mới vậy mà đã chịu không nổi? Tôi còn chưa nói gì quá mức đâu nha."
Giống như muốn cố ý chọc giận Thẩm Dạ Lam, người phía sau cố ý kéo dài thanh âm, như muốn tra tấn cô mà chậm rãi nói: "Giấc mơ của cậu, có giấc mơ nào là không kịch liệt hơn chuyện tôi mới nói đâu? Ví dụ như, tối hôm qua......"
Lúc này, Thẩm Dạ Lam vừa lúc đi đến chỗ không người trong tòa nhà.
Hiện giờ là thời gian lên lớp, các lớp không học thể dục đều đang học trong phòng, mà tiết thể dục nhất ban đang học là chạy bộ, lão sư lại để cho học sinh hoạt động tự do, trên nguyên tắc mà nói, chỉ cần học sinh của nhất ban không đi quấy rầy lớp học khác, thì có thể đi dạo trong trường.
Cô đứng ở bên cạnh hàng trúc trong trường, ngửi thấy hương thơm nhạt của trúc thấm vào ruột gan, thanh âm vững vàng nói:
"Câm miệng."
Thẩm Dạ Lam nhìn người trước mặt giống y hệt người trong lòng mình, đôi mắt tối đen cất giấu áp lực, cố gắng đè những suy nghĩ điên cuồng kia xuống, cho nên trên mặt cô trầm tĩnh giống như giếng cổ không gợn sóng.
Cô nói: "Mày chỉ là đồ giả mà thôi."
Nghe thấy câu này, "Hứa Kiều" lộ ra nụ cười, nàng cũng không tức giận, chỉ là nghiêng đầu nhìn Thẩm Dạ Lam, biểu cảm ngây thơ lại xen lẫn chút tàn nhẫn, nhìn cô nhẹ nhàng "A" một tiếng, trêu chọc nói:
"Vừa rồi sân thể dục người kia là hàng thật đó, sao không thấy ngươi thượng a?"
Thẩm Dạ Lam đôi mắt hơi nhắm lại, tầm mắt dừng lại trên mặt đất, sân trường được lát gạch men màu trắng, có kẻ sọc xanh lam, mỗi một miếng gạch đều có quy luật lồi lõm khác nhau, từ tầm mắt cô trải dài cho đến ngoài tầm mắt.
Cô không có trả lời.
Nhưng mà đối phương lại không buông tha: "Nói đi cũng phải nói lại, ngươi biết rõ ta là giả, nhưng vì sao vẫn còn để ta xuất hiện? Khoảng thời gian trước, ngươi đi ngang qua bệnh viện, cuối cùng cũng không chịu đi vào đúng không?"
"Thẩm Dạ Lam, tại sao ta vẫn xuất hiện trước mặt ngươi, trong lòng ngươi không phải rõ nhất hay sao?"
"Bởi vì tiểu đáng thương như ngươi, căn bản là không với tới người kia, cho nên mới giữ ý nghĩ xằng bậy như ta ở lại, ngươi thích nhìn ta quấn lấy ngươi, thỏa mãn nội tâm cầu mà không được của ngươi, không phải sao?"
Thẩm Dạ Lam lông mi run rẩy, giọng cô vang lên, vẫn là kia hai chữ: "Câm miệng."
Nhưng không biết vì sao, thanh âm hiện giờ lại có chút khàn khàn.
Giống như dây cung đã căng chặt hết mức, chỉ cần có người dùng sức, liền sẽ đột nhiên đứt gãy, cảm giác cực kỳ mong manh.
"Hứa Kiều" bước một bước đến trước mặt cô, nàng nâng tay phải lên, đầu ngón tay chạm vào cằm Thẩm Dạ Lam, rõ ràng là không có thật, cô lại cầm lòng không được mà hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đầy ý cười của đối phương.
"Muốn cho ta câm miệng rất đơn giản mà? Ngươi chỉ cần nhẹ nhàng vung tay lên, hoặc là, bóp cổ của ta——"
Đối phương cố tình đè thấp giọng nói, như là đang cùng cô chia sẻ bí mật gì, lời nói ra lại cực kỳ đáng sợ.
Thẩm Dạ Lam nhắm chặt mắt lại, chật vật mà lui về phía sau nửa bước, ngay cả hơi thở cũng nặng nề hơn, cả người giống như bị câu nói này chia thành hai thái cực, một nửa kêu gào hủy diệt đồ giả này, một nửa lại liều mạng khuyên can.
"Đồ giả thì không nên tồn tại."
"Không được, không thể tổn thương nàng, nếu hôm nay ngươi dám động thủ với nàng, thì lỡ một ngày nào đó ngươi không thể phân biệt được nàng cùng Hứa Kiều tỷ, đến lúc đó chẳng lẽ ngươi cũng muốn gϊếŧ chết Hứa Kiều tỷ sao?"
Hai thanh âm không ngừng khắc khẩu ở trong đầu Thẩm Dạ Lam.
Cô nỗ lực lắc lắc đầu, không ngừng đọc thơ cổ, cố gắng muốn bản thân bình tĩnh lại, nếu không thì những thanh âm này sẽ càng ngày càng loạn hơn.
Bình tĩnh lại, Thẩm Dạ Lam.
Mày không thể trở thành một kẻ điên được.
......
【 Kiểm tra đo lường đến giá trị hắc hóa của nữ chủ tăng đến......20. 】
Ở sân thể dục.
Hứa Kiều đang nhàn nhã đung đưa người thì hơi khựng lại, sau đó, nàng ngồi thẳng người, từ xích đu nhảy xuống, đáp đất vững vàng, đôi mắt nàng híp lại, quét mắt nhìn quanh sân thể dục.
Dự kiến bên trong, nàng lại không thấy được Thẩm Dạ Lam.
Nếu nàng nhớ không lầm, người này trước đó còn ở gần đây, là lại gặp được người nào sao?
Đáy mắt Hứa Kiều lộ ra vài phần suy tư, vừa đi ra ngoài vừa hỏi hệ thống:
"Lần này cậu ta lại gặp nguy hiểm gì vậy? Hệ thống, mi xuống cấp rồi nha, thế giới trước chuyện bé tí mi đã ồn ào tuyên bố nhiệm vụ để ta đi cứu người, hiện tại nữ chủ ở dưới mí mắt của mi hắc hóa hai lần mà một chút phản ứng mi cũng không có vậy?"
Hệ thống: 【......】
Nó bình tĩnh trả lời: 【 Bởi vì bổn hệ thống chỉ có thể kiểm tra đo lường đến những sự kiện uy hϊếp đến nữ chủ, nhưng nếu xảy ra chuyện mà Thẩm Dạ Lam có năng lực để xử lý, thì sẽ không thuộc phạm vi đo lường, tự nhiên cũng không cần kí chủ trợ giúp. 】
Hứa Kiều không nóng không lạnh mà cười một chút, lại hỏi: "Vậy mi giải thích một chút, giá trị hắc hóa là cái gì?"
Hệ thống: 【 Đây là giá trị dùng để đo lường độ chênh lệch tính cách của vai chính so với nguyên tác, nếu chênh lệch càng lớn thì càng có xu hướng làm điều xấu, giá trị càng cao thì đạt được HE càng khó, mục tiêu sửa chữa kết cục liền càng xa. 】
Hứa Kiều an tĩnh vài giây, kiên nhẫn hỏi: "Ý ta là, mi giải thích đi, tại sao Thẩm Dạ Lam lại có giá trị hắc hóa!"
So với Hứa Kiều mộng bức, hệ thống vẫn bình tĩnh, bình tĩnh gần như nhàn nhã: 【Xin lỗi kí chú, không thể đo lường được nguyên nhân cụ thể, thỉnh ký chủ tiếp tục nỗ lực. 】
Hứa Kiều: "......"
Rác rưởi.
Nàng ở trong lòng mắng một câu, cùng lúc đó, nàng đi về phòng học, nếu nàng đoán không lầm, Thẩm Dạ Lam chắc chắn sẽ nhân dịp được hoạt động tự do để làm đề.
Quả nhiên ——
Khi nàng về tới ban nhất, quét mắt liền thấy thân ảnh quen thuộc đang ngồi làm đề.
Đúng là Thẩm Dạ Lam.
Hứa Kiều dựa vào trên tường gần cửa sau, tùy tiện lấy một chai nước trên bàn, vừa vặn nắp vừa nhìn chằm chằm, nhìn kiểu gì cũng không nhìn ra người này vì sao làm đề liền hắc hóa.
Lẽ nào......
Đề thi quá khó?
Khó đến mức làm Thẩm Dạ Lam khóc? Khiến cậu ta đối học tập tuyệt vọng? Cho nên muốn trả thù xã hội?
Hứa Kiều uống lên một ngụm nước đào có ga, vị chua lan ra trên đầu lưỡi, nàng yên lặng nhìn chằm chằm Thẩm Dạ Lam một lúc lâu, đột nhiên hỏi: "Độ hảo cảm của cậu ta với ta là bao nhiêu?"
Hệ thống lần này phản ứng rất nhanh: 【 90. 】
Hứa Kiều lặng lẽ trầm ngâm.
90.
Vậy làm sao để vừa không làm tăng độ hảo cảm mà vừa giảm giá trị hắc hóa của Thẩm Dạ Lam xuống đâu?
......
Sau giờ nghỉ trưa.
Thẩm Dạ Lam đi ra ngoài rót một ly nước ấm, vừa mới trở lại chỗ ngồi, cô liền thấy trên bàn của mình có một tờ giấy nhỏ, bên trên chữ nghệch ngoạc viết mấy câu:
"Tại sao ngươi đêm khuya còn chưa ngủ? Có chăng đang phiền muộn vì không giải đáp được khúc mắc? Cho nên ngày đêm nhớ thương, quyết tâm muốn tìm ra câu trả lời cho những phiền muộn kia?"
Thẩm Dạ Lam: "......?" (・ ・)?
Trò đùa dai của ai vậy?
Cô nhìn nhìn xung quanh, thấy bạn học không phải đang ngủ thì là đang làm đề, hình như cũng không ai rảnh để làm vậy cả.
Hơn nữa......
Học sinh của nhất ban làm sao mà viết chữ xấu như này được.
Cô nhìn xuống, thấy được tờ ghi chú khác: "Ngươi muốn biết điều gì, ta đều có:)" mặt sau còn ghi địa chỉ của một trang web.
Thẩm Dạ Lam nhăn mày càng chặt.
Ném tờ giấy vào trong ngăn kéo, cô tiếp tục cúi đầu làm đề, xem nhẹ thanh âm kỳ quái thường xuyên xuất hiện bên tai.
Cho đến ban đêm.
Thẩm Dạ Lam bởi vì tâm tình lên xuống quá nhiều, có chút mất ngủ, cô muốn ngủ nhưng lại sợ mơ thấy những giấc mơ kỳ quái đó nữa, cô sợ những giấc mơ đó sẽ làm cô trở nên lòng tham hơn.
Cô trằn trọc một hồi lâu, đột nhiên nhớ tới hai tờ giấy ghi chú hồi trưa.
Lỡ đâu trong đó có thứ có thể chữa khỏi tâm bệnh của mình thì sao, cô nghĩ.
Nhờ trí nhớ tốt, Thẩm Dạ Lam nhớ lại nội dung tờ giấy, lấy chiếc điện thoại mới từ dưới gối lên —— điện thoại của cô lần trước bị Đông Thanh làm vỡ, đối phương chột dạ nên chủ động mua cho cô một cái mới, bây giờ cô cũng là người có thể sử dụng điện thoại để truy cập internet rồi.
Nhập địa chỉ web vào, Thẩm Dạ Lam hít sâu một hơi, nhìn trang web chậm rãi hiện lên, cô nghĩ nó sẽ hiện lên những nội dung như là "Ngươi thấy được hắc ám thì ngươi chính là hắc ám, nhưng nếu ngươi luôn hướng tới quang minh thì ngươi cũng sẽ trở thành quang minh" linh tinh như vậy.
Vài giây sau ——
Trang web hiện ra.
Bên trong hiện lên đủ màu sắc, tùy ý nhìn xem thì thấy được tiêu đề:
"Tuyển tập đề thi Olympic Toán quốc gia từ trước đến nay"Mí mắt cô giật giật, nhìn sang tiêu đề song song "Nguyên lý vật lý đầy thú vị trong cuộc sống hằng ngày", "Một ngàn câu thơ cổ trong văn học", "Luyện thi litsening trong kỳ thi tiếng Anh CET-4 và CET-6"......
Thẩm Dạ Lam: "......" ( ̄_ ̄) ・ ・ ・
Cô nhét điện thoại vào dưới gối, tiếp tục trằn trọc.
......
Phòng ngủ chính.
Rạng sáng hai giờ.
Âm thanh máy móc của hệ thống đánh thức Hứa Kiều trong mơ: Kiểm tra đo lường đến giá trị hắc hóa của vai chính tăng lên đến 25. 】
Hứa Kiều đôi mắt cũng còn chưa mở, mê mang mà "ừ" một tiếng, lại ngủ tiếp, mơ mơ màng màng, thông báo của hệ thống chậm rãi dung nhập vào đại não của nàng.
Qua một hồi lâu, nàng đột nhiên phản ứng lại, thanh âm ở trong phòng vừa oán giận vừa khϊếp sợ:
"Không phải chứ?!"
(⊙_⊙)
"Rốt cuộc cậu ta làm bao nhiêu đề khó vậy?"
Tác giả: Hứa kiều (khϊếp sợ): Rốt cuộc là dạng đề gì mà đem cậu ta thành như vậy?
Σ (° ロ °)
Hehe: mới lướt cmt thì tui thấy cmt này cũng khá sâu sắc, có tác giả đồng ý nữa, tui dịch cho mí bạn xem thử coi hiểu được phần nào hông nha.
Với lại đây là số ít những người mà thích vị diện này, trước kia tui cũng không thích vị diện này lắm, nhưng khi nghĩ lại, đây có lẽ là nu9 đáng thương nhất trong số những nữ 9 của bộ truyện này, vị diện này cũng gây tiếc nuối nhất trong lòng tui, haizz.