Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Tưởng Một Mình Mỹ Lệ

Chương 20-2: 2: Thanh mai thanh mai (12)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhịn một chút.

_____________________

Edit: FAFOEVER.

Ngoài phòng khách.

Tô Hi khổ đại cừu thâm* nhìn tập đề thi mà Hứa Kiều đưa cho mình, đừng nói đến suy nghĩ cách làm, ngay cả ký hiệu trên đề bài nàng xem còn không hiểu, nói gì đến giải đề.

(ノ Д")

[*] khổ đại cừu thâm: mối thù sâu nặng, luôn bị bức hϊếp mà sinh ra thù hận, căm tức. (ở hoàn cảnh này hãy hiểu với ý vui nha ^_^)

Nàng trừng mắt (๑" ^ "๑) với đề thi một chút, phát hiện vẫn xem không hiểu, mắt đều bị nàng trừng đến mỏi, nàng nhụt chí quay đầu nhìn về phía sau.

Kết quả mới vừa quay lui, liền nhìn thấy Thẩm Dạ Lam đang đứng cạnh ghế sô pha, có chút câu nệ, không biết nên làm cái gì.

Tô Hi lập tức có nơi trút giận: "Nhìn cái gì mà nhìn? Đừng tưởng tôi không biết, cô tiếp cận Kiều Kiều tỷ là có ý đồ cả! Hừ! Chờ đi, tôi sẽ chọc thủng bộ mặt dối trá của cô!"

(҂" ロ ")

Thẩm Dạ Lam: "......"

Cô dời tầm mắt, không thể phủ nhận lời nói của Tô Hi.

Quả thật, cô đúng là có ý đồ với Hứa Kiều.

Nhưng mà.

Cô không thể để Tô Hi nhìn thấu được điều đó.

Thấy nàng ta quay mặt đi, Tô Hi lại càng khẳng định suy đoán của chính mình, nàng đợi đến Hứa Kiều từ trong phòng đi ra, lập tức nói suy đoán vừa rồi của mình cho Hứa Kiều nghe: "Kiều Kiều tỷ! Em đã giúp chị xác nhận, cô ta là có dụng tâm khác, chị đừng bị cô ta lừa."

Hứa Kiều: "......" (¬_¬)

Không biết vì sao, nàng luôn cảm thấy mình trong mắt Tô Hi giống như là một hôn quân, không nghe khuyên can của triều thần, nhất định phải sủng hạnh yêu nghiệt hằng đêm.

Tuy rằng Thẩm Dạ Lam biết Hứa Kiều cũng không ngốc nghếch như trong lời đồn, nhưng vẫn theo bản năng nhìn qua.

Lại thấy Hứa Kiều bước hai bước đến trước mặt Tô Hi, hung hăng ấn đầu nàng hướng vào đề thi: "Làm xong đề chưa? Nói nhảm nhiều vậy?"

( ̄ε (#  ̄) ☆ ╰╮o ( ̄- ̄ メ)

Thẩm Dạ Lam đứng ở bên cạnh nhìn động tác của hai người, trong mắt cô hiện ra một chút hâm mộ.

Nhưng sợ bị Hứa Kiều phát hiện, cô nhìn xung quanh rồi chủ động đề nghị: "Tớ...... Tớ đi vào bếp hỗ trợ đây."

Hứa Kiều khó hiểu nhìn nàng: "Đi phòng bếp làm gì? Chuyện chuyên nghiệp giao cho người chuyện nghiệp tới làm là được —— đúng rồi, tôi dẫn cậu đi xem phòng, nếu muốn sửa đổi gì, chút nữa cậu nói với dì Tô là được."

......

Rèm cửa màu xanh nhạt, chăn nệm kiểu hoạt họa chỉnh tề và đồng bộ, còn có kệ sách cao, bàn học sạch sẽ......

Thẩm Dạ Lam đứng ở cửa phòng dành cho khách, trong lúc nhất thời không dám đi vào.

Không phải do cô chưa từng thấy qua phòng ở như vậy, mà là chưa từng nghĩ đến có một ngày mình sẽ ở một chỗ như này.

Hứa Kiều nhìn cô nói: "Bàn học này trước kia tôi có dùng qua, cậu tạm thời dùng trước, chăn nệm chắc là vừa mới đổi hôm qua, với lại tiểu Hi không có chọn phòng này ở."

Nhà nàng theo thiết kế là hai sảnh lớn cùng bốn phòng ngủ, phòng ngủ chính luôn để lại cho ba mẹ, trừ đi phòng của nàng, bình thường còn có hai phòng dành cho khách, tất cả phòng đều nằm đối diện nhau.

(theo hình dung của tui thì kiểu thiết kế này khá giống với nhà cậu tui, phòng khách đối diện với nhà bếp mở, tiếp sau đó là 4 phòng ngủ đối diện nhau, phòng tắm và nvs xếp cuối)

"Cậu có thể xem xét phòng một lúc, lúc ăn cơm ra tới là được, đúng rồi, cậu mang theo quần áo không?" Hứa Kiều ở phương diện chăm sóc người khác cực kì chu đáo, cũng nói nhiều hơn so với ngày thường, điều này giúp Thẩm Dạ Lam phần nào bớt đi sự khẩn trương.

Nghe xong câu hỏi của Hứa Kiều, Thẩm Dạ Lam mới nhớ ra, bởi vì cô muốn nhanh chóng thoát khỏi gia đình kia, kết quả cứ vội vàng tới đây, cái gì cũng không có chuẩn bị.

Thậm chí còn chưa bắt đầu hưởng thụ cuộc sống mới, đã mơ hồ thiếu nợ Hứa Kiều.

Nhìn phản ứng của cô, Hứa Kiều nghĩ nghĩ: "Hình như tôi có một bộ đồ mới giặt, còn chưa có mặc qua, cậu đợi chút, tôi đi lấy cho cậu, còn về quần áo sinh hoạt......"

Thẩm Dạ Lam lập tức nói tiếp: "Lát nữa tớ đi ra ngoài mua." Tuy rằng cậu mợ cũng không cho cô tiền tiêu vặt, nhưng cô vẫn có biện pháp đi làm thêm, cũng tích góp được một chút tiền, nếu không phải trường hợp bất khả kháng thì tuyệt đối không dùng.

Hứa Kiều thấy cô có tính toán riêng, gật đầu, không nói tiếp nữa.

Bên ngoài truyền đến giọng nói của Tô Hi, phảng phất như được giải phóng: "Kiều Kiều tỷ! Ăn cơm thôi!"

Hứa Kiều nghiêng đầu, từ trong phòng ngủ đi ra, trong miệng Tô Hi đang ngậm cánh gà chiên Coca, ngẩng đầu lên nhìn Hứa Kiều, nàng lộ ra một nụ cười ngây thơ lại tỏ vẻ lấy lòng.

Hứa Kiều nhướng mày, tay chỉ chỉ đề thi trên bàn học ở một góc khác.

Tô Hi xụ mặt, ũ rũ trở lại ghế ngồi, ý đồ muốn giải ra một đề mục.

(″ ロ ゛)

Năm phút sau ——

Mùi hường từ trên bàn cơm truyền đến.

Tô Hi mới vừa gặm xong cánh gà, liền mở miệng cầu cứu: "Kiều Kiều tỷ, chị nói đáp án một đề mục cho em đi, ô ô ô, em đói quáaaa."

(╥ω╥)

Hứa Kiều không dao động, nàng biết có một đề mục Tô Hi đã từng làm, còn làm ra đáp án, nàng sẽ không chỉ cho con nhóc chỉ biết làm nũng này nữa.

Tô Hi thấy nàng cứng rắn, ánh mắt liền chuyền qua Thẩm Dạ Lam mới vừa từ trong phòng đi ra tới.

Nàng tự giác co được dãn được, phồng má, mở miệng nói: "Ê."

(҂ "з")

Thẩm Dạ Lam quay đầu nhìn sang.

Tô Hi hắng giọng, cố gắng để thanh âm hạ thấp hơn: "Cô...... Cô tới xem giúp tôi đề mục này với?"

Ban đầu Thẩm Dạ Lam không định phản ứng nàng, nhưng mà nghĩ đến đây là người có quan hệ tốt nhất với Hứa Kiều, bước chân liền chuyển hướng.

Hứa Kiều nâng mắt.

Thẩm Dạ Lam có thể không biết giận, nhưng tính tình này của Tô Hi, về sau sẽ chịu thiệt.

Nàng nhíu mày, trên gương mặt xinh đẹp xuất hiện một chút suy ngẫm, một lúc sau, nàng quyết định ngăn cản: "Được rồi, lại đây ăn cơm đi."

Thẩm Dạ Lam mới vừa bước đến bên Tô Hi: "......"

Tô Hi hoan hô một tiếng, ba bước thành hai bước chạy đến bên bàn ăn, kéo ghế ra cười hì hì nói: "Em liền biết Kiều Kiều tỷ thương em nhất!"

(〃 ▽ 〃)

Nói xong nàng còn cảm thấy chưa đủ, nhào vào người Hứa Kiều, chu miệng, ôm lấy mặt Hứa Kiều, không chút do dự muốn hôn vào môi Hứa Kiều.

(ノ ≧ з ≦) ノ ( ̄_ ̄)

Thời khắc mấu chốt, Hứa Kiều hơi nghiêng đầu, chỉ làm nàng hôn vào bên cạnh môi.

Nhưng Tô Hi đã mặt mày hớn hở, thậm chí như có như không nhìn Thẩm Dạ Lam, lộ ra một nụ cười khıêυ khí©h——

(⌒ω⌒)

Thẩm Dạ Lam nhìn một màn này, đến cả việc hít thở cũng đã quên.

Chỉ có móng tay bấu thật sâu vào lòng bàn tay, lấy đau đớn nhắc nhở chính mình:

Nhịn một chút.

Nhịn một chút, không thể để bị phát hiện nhanh như vậy.

Editor: haizz, một ngày khá mệt mỏi, về trễ rồi nhưng chợt nhớ ra còn nửa chương chưa edit, thôi chúc mọi người ngủ ngon nha, mơ đẹp, pp.

("。 • ᵕ • 。") ♡
« Chương TrướcChương Tiếp »