Một bóng dáng màu đen đột nhiên vụt qua, tựa như lưỡi kiếm cắt qua bảy tấc của một con Hồng Tuyến Xà.
Một giây sau, con rắn rít lên một tiếng cực kỳ thảm thiết, mềm oặt người rơi xuống.
Bóng dáng màu đen kia lại trở về trong cơ thể Phong Vân.
【 Hình chiếu hung thú 】: Hồng Tuyến Xà
【 Phẩm giai 】: Hung thú cấp năm
【 Rơi xuống 】: Hồng Tuyến Xà quan, Hồng Tuyến Xà huyết nhục, Hồng Tuyến Xà, Hồng Tuyến Xà lân.
"Lại là yêu thú cấp năm bình thường à."
Phong Vân lắc đầu, dùng kiếm cắt xuống xà quan của Hồng Tuyến Xà.
Về phần thịt, máu, da các thứ hắn không mang đi được.
Hơn nữa, hắn cũng đã lấy được hình chiếu của hung thú này, trở về trực tiếp đánh rơi mấy thứ này ra là xong, cũng không tổn thất gì.
"Xem ra hung thú trong Dạ Tuyết Sâm Lâm này thuộc tính cũng không nhiều như ta nghĩ."
Phong Vân đứng trên đỉnh ngọn cây, nhìn về phương xa, nhẹ nhàng lẩm bẩm.
Chỉ là khu vực trung tâm nhất hắn còn chưa đi tới, tạm thời vẫn không thể đánh giá chính xác được.
Nghe nói trong đó có hung thú cấp chín, cảnh giới có thể so với võ giả Tiên Thiên, nhưng chiến lực lại cực mạnh, có thể đánh một trận với tông sư bình thường.
Phong Vân trước mắt còn không dám đặt chân tới đó, sợ một đi là không quay trở lại.
Sức mạnh thân thể của hắn mạnh hơn hung thú cấp chín, nhưng vào tới đó cũng chẳng khác gì tờ giấy mỏng.
"Đúng rồi, hình chiếu ngày hôm nay còn chưa khiêu chiến."
Nghĩ tới chuyện này, Phong Vân lập tức ngồi xếp bằng ngay trên đỉnh ngọn cây, ngoài mặt ra vẻ đang tu hành, ý thức lại chui vào trong không gian tấm gương, bắt đầu chọn lựa mấy hình chiếu người để khiêu chiến.
Đầu tiên là Tôn Tiểu Mỹ, Mộc Hệ thiên phú cùng Ất Mộc Công vẫn chưa đánh ra được, có thể nói là hình chiếu người khó đánh rơi ra nhất.
Chỉ có điều, vừa buồn bực ở chỗ Tôn Tiểu Mỹ, lại lấy được chút "an ủi" từ chỗ Khoái Kiếm Lý Khoan.
Tinh!
【Chiến đấu với hình chiếu người Lý Khoan giành thắng lợi! 】
【 Rơi xuống 】: Kiếm đạo thiên phú trung cấp
"Hiển hóa hay không?"
"Hiển hóa!"
Phong Vân nóng lòng. Mộc hệ thiên phú không rơi ra, Kiếm đạo thiên phú trung cấp này đã lại dẫn đầu rơi ra rồi.
Chỉ có điều cái này cũng không tệ, dung hợp kiếm đạo thiên phú trung cấp này thì kiếm đạo thiên phú của trung cấp cũng có thể tiến cấp rồi.
【 Hiển hóa Kiếm Đạo thiên phú trung cấp. . . Đang hiển hóa. . . Hiển hóa hoàn tất! 】
Ong!
Kiếm quang quen thuộc xông thẳng vào trong đầu Phong Vân, sau đó lan tràn ra khắp thân thể, vô số cảm ngộ liên quan đến kiếm xông lên đầu.
Sau một khắc ——
Tựa như đã đạt tới điểm giới hạn nào đó, toàn thân Phong Vân bộc phát ra một loại khí tức làm lòng người kinh hãi. Trong nháy mắt này, phảng phất như hắn đã hóa thân thành kiếm.
Một gợn sóng vô hình từ trong thân thể hắn lan tràn ra ngoài, tựa như sóng biển vậy, mở rộng ra khắp bốn phương tám hướng, bao trùm cả một phạm vi cực rộng.
Chỗ khác.
Các nơi khác trong rừng rậm, những võ giả kia, hoặc đang chiến đấu cùng hung thú, hoặc đang tranh đoạt với người khác, hoặc đang tu luyện. . .
Lúc này, tất cả bọn họ đều cảm nhận được một loại khí thế sắc bén đến cực hạn, như thể bên trong không khí ẩn chứa từng mũi kim sắc nhọn, đâm lên làn da bọn họ đến mức đau nhói.
Thậm chí, những võ giả sử dụng kiếm lúc này đều phát hiện kiếm của mình đã không nghe theo mệnh lệnh của chính mình, muốn rời khỏi tay.
"Chuyện gì thế này?"
"Kiếm, kiếm của ta không nghe theo ta nữa!"
"Hình như là từ trong rừng rậm truyền ra. Có chuyện gì xảy ra ?"
". . ."
Những võ giả này lần đầu tiên gặp phải chuyện như vậy, nội tâm không khỏi có chút hoảng sợ.
Chỉ có một vài võ giả có kinh nghiệm lịch duyệt phong phú, kiến thức rộng rãi, lúc này sắc mặt đã thay đổi.
"Đây là, có người thức tỉnh Kiếm Đạo thiên phú!"
"Kiếm Đạo thiên phú thật mạnh! Ta đã từng chứng kiến quá trình một vị thiên tài kiếm đạo của cứ địa Tử Dương thức tỉnh kiếm đạo thiên phú. So sánh với tình cảnh này, thực chẳng khác nào cỏ dại so với mây xanh!"
"Là ai, lại dám thức tỉnh kiếm đạo thiên phú trong Dạ Tuyết Sâm Lâm này! Cũng quá xằng bậy rồi!"
Bên trên ngọn cây.
Phong Vân vững vàng ngồi xếp bằng, mặc cho sóng gió phập phồng, y phục của hắn cũng không có bị lay động, cả người vẫn ngồi vững như bàn thạch, không hề nhúc nhích.
Hồi lâu sau, hắn chậm rãi mở hai mắt ra, bên trong có hai vệt kiếm quang lóe lên rồi biến mất, lập tức bị ẩn giấu đi.
Khí tức sắc bén quanh người hắn cũng đều thu lại, không còn sắc sảo như trước nữa, mà cực kì bình thản, như thường.
Điều này chứng tỏ hắn đã hoàn toàn dung hợp thành công, kiếm đạo thiên phú từ trung cấp nhảy vọt tới cao cấp!
Đạt tới Kiếm Đạo thiên phú cao cấp, lĩnh ngộ đối với kiếm trong nội tâm Phong Vân lại tăng lên rất nhiều, hơn nữa còn không chỉ là một cấp bậc.
Thậm chí trong mơ hồ, Phong Vân còn có cảm giác bản thân đã lĩnh ngộ kiếm đến một cái cực hạn, chạm đến một tầng vách ngăn.
Tuy rằng không nhìn thấy cũng không sờ được, nhưng hắn thực sự có thể rõ ràng cảm ứng được sự tồn tại của vách ngăn kia.
"Đột phá vách ngăn cực hạn này, liền có thể lĩnh ngộ kiếm ý ư?"
Trong nội tâm Phong Vân chưa bao giờ có cảm ngộ đối với "siếm" sâu sắc đến mức độ này. Đây là chỗ tốt mà kiếm đạo thiên phú cao cấp mang đến, so với kiếm đạo thiên phú trung cấp thì mạnh hơn rất rất nhiều.
Thậm chí hắn hiện tại còn có cảm giác, vách ngăn cực hạn này cũng có thể bị đánh vỡ một cách nhanh chóng, không thể gây trở ngại cho hắn quá lâu.
"Không lâu sau, nhất định sinh ra kiếm ý!"
Phong Vân tự nhủ thầm.
Lời này nếu để cho những người có kiếm đạo thiên phú trung cấp hoặc kiếm đạo thiên phú cấp thấp nghe được, sợ rắng họ sẽ hâm mộ, ghen ghét đến chết.
Bọn họ bị vây lại vài chục năm cũng không thể đột phá tầng vách ngăn cực hạn kia. Có người thậm chí hoàn toàn không hề cảm nhận được cảm giác cực hạn và vách ngăn đó.
Đúng lúc này, Phong Vân bỗng nhiên đổi sắc mặt, nhìn về một nơi cách đó không xa.
Ở đó, một con Kiếm Xỉ Hổ to lớn xuất hiện, tựa như ngọn núi nhỏ, ngửa mặt rống dài, một cỗ khí thế cuồng bạo bá đạo tự nhiên sinh ra.
Ồ?
Ánh mắt Phong Vân sáng ngời. Đây chính là cái gọi là tìm hoài chẳng thấy, không cần mình đi tìm kiếm, con Kiếm Xỉ Hổ này lại tự đưa tới cửa.
"Mượn ngươi thử sức vậy."
Kiếm đạo thiên phú tấn thăng tới cao cấp, không riêng gì thiên phú, trong việc thi triển kiếm quyết cũng cao minh hơn mấy cấp bậc.
. . .
Lúc này.
Bên kia.
Một nhóm mười mấy người đang núp trong bóng tối. Bọn họ đều đang chăm chú nhìn con Kiếm Xỉ Hổ kia, vẻ mặt mang theo nghiêm nghị cùng hưng phấn.
"Rốt cuộc cũng gặp được tên to xác này rồi."
Đứng trước nhất, một người trung niên thoạt nhìn hơn bốn mươi tuổi, để râu xồm xoàm nhẹ giọng nói.
"Đổng sự trưởng, căn cứ tình báo, sào huyệt của Kiếm Xỉ Hổ không phải nơi này mà. Sao nó lại đột nhiên chạy ra ngoài?" Một thanh niên giống như bảo tiêu nghi ngờ nói.
"Hẳn là trận bão lốc do luồng kiếm khí vô hình lúc trước đã ảnh hưởng đến nó, mới khiến cho tên to xác này chạy ra."
Người trung niên kia đáp.
Lúc này, bên cạnh bọn họ đột nhiên hiện lên vài bóng dáng. Người cầm đầu chính là một thanh niên, chỉ có điều lúc này sắc mặt hắn có chút tái nhợt.
Mà nhìn bề ngoài của hắn, chính là thanh niên lúc trước ở trong sơn cốc tận mắt nhìn thấy Phong Vân một kiếm chém gϊếŧ gần trăm võ giả, cùng với mấy người bảo tiêu của hắn.
Trung niên liếc nhìn thanh niên một cái, cau mày hỏi: "Ngươi vừa rồi đi đâu?"
Thanh niên vô ý thức muốn mở miệng đáp lời, nhưng khi ánh mắt của hắn bỗng nhiên nhìn chếch về một hướng phía xa, nhất thời hô hấp nghẹn lại, sắc mặt vốn đã trắng bệch tái nhợt nay lại càng thêm nhợt nhạt.
"Là hắn!"