Chương 48: Một kiếm gϊếŧ trăm người!

Dưới cảnh sác tươi đẹp này, lại là một đám võ giả đã mất đi sinh cơ.

Mũi kiếm của Phong Vân nhỏ máu, quanh thân lại không nhiễm trần thế, giống như hoa sen trong bùn lại không nhiễm bùn, lẳng lặng đứng đó.

Những cái tinh quang kia chính là kiếm khí điểm tinh, đây là uy năng của Điểm Tinh Kiếm Quyết khi luyện đến viên mãn, cường đại gấp ba lần trước, chính điều này đã khiến Phong Vân một kiếm gϊếŧ gần trăm võ giả.

Hắn nhẹ nhàng đi hái Ngưng Thế Quả màu tím kia, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, thứ này mười mấy năm khó gặp, nếu cầm đến căn cứ đấu giá, có thể bán được vài tỷ.

Nhưng Phong Vân cũng không có ý định bán đi, tiền có thể kiếm, nhưng Ngưng Thế Quả rất ít ỏi.

Trước mắt, đề thăng thực lực của mình mới là vương đạo.

Nếu có thực lực, tất nhiên sẽ có tiền.

Trước khi đi, Phong Vân liếc mắt về phía cây cối phía xa, cũng không để ý, nhẹ nhàng nhảy lên, biến mất trong sơn cốc.

Đợi hắn đi rồi, có mấy bóng dáng từ trong bụi cỏ đi ra.

Một vị thanh niên và mấy người đàn ông trung niên như bảo tiêu.

Lúc này, trên mặt bọn họ tràn ngập kinh hãi nhìn gần trăm tên võ giả đã mất đi sinh cơ trong sơn cốc, nhất là người thanh niên kia, chân đang phát run.

“Quá... Quán kinh khủng!”

Bọn họ nghe thấy động tĩnh chạy đến, đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng Phong Vân ra một kiếm gϊếŧ trăm người, sợ đến mức phải trốn đi.

Mấy vị bảo tiêu cũng rất lão luyện, nhìn thấy không ít tình cảnh, bây giờ đã lấy lại bình tĩnh.

Nhưng khi bọn họ nhớ lại một kiếm kia của Phong Vân, vẫn vô thức có chút sợ hãi.

Một kiếm kia, bọn họ tự nhận là không ngăn được.

“Thiếu gia, xem ra chúng ta đừng ở bên ngoài nữa, đến tụ tập với đám người Đổng sự trưởng đi, không biết chừng bây giờ bọn họ đã tìm thấy Kiếm Xỉ Hổ rồi.”

Một bảo tiêu trung niên thấp giọng nói.

Người thanh niên nhanh chóng gật đàu, hắn ta vốn định lang thang ở chỗ sâu trong khu rừng rậm này một chút, kết quả nhìn thấy một màn này.

Một kiếm kia của Phong Vân, đã hoàn toàn chém vỡ dũng khí và tò mò của hắn ta, bây giờ hắn ta đang muốn về nhà!

Tê tê, thế giới bên ngoài thật đáng sợ!

...

Sau khi Phong Vân lấy được Ngưng Thế Quả, hắn muốn trực tiếp ăn ở đây, tránh đêm dài lắm mộng.

Tìm được một huyệt động hung thú, rồi tùy ý tiêu diệt thú Bạo Hùng bên trong, coi như đây là cứ điểm tạm thời của hắn.

Hắn lấy Ngưng Thế Quả ra, ánh sáng màu tím tỏa sáng trong huyệt động mờ tối.

Nguyên lực thiên địa gia tăng, tẩm bổ không ít linh vật.

Mỗi linh vật đều không giống nhau, vì vậy rất khó phân chia kỹ càng, chỉ có thể phân chia đại khái, giống như thạch nguyên lực, chia thành hạ đẳng, trung đẳng và thượng đẳng.

Ngưng Thế Quả này, là linh vật trung đẳng.

Phong Vân không do dự, một ngụm nuốt hết Ngưng Thế Quả.

Giống như ăn một viên mã não màu tím, ngay lập tức, trong cơ thể hắn bùng nổ dược lực khổng lồ, rồi hóa thành một cỗ năng lượng đặc biệt, không ngừng chui vào xương cốt tứ chi hắn.

Trong nháy mắt, hắn cảm thấy một trận đau đớn như kim đâm vào tim.

Cảm giác đó, giống như có người cầm chùy sắt liên tiếp đánh nát xương cốt ngươi, sau đó nối liền, rồi lại đánh nát, cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Lúc đầu, Phong Vân thống khổ muốn chết, sau đó đã đau đến chết lặng, vô cảm, không biết đã trải qua bao nhiêu thời gian, dường như là trong nháy mắt, cũng phảng phất như vĩnh hằng.

Khi Phong Vân có cảm giác lại, thì cỗ năng lượng đặc biệt trong cơ thể hắn đã tiêu hao hết.

Hắn đứng dậy đi lại.

Răng rắc!

Tiếng khớp xương bạo động bỗng nhiên vang lên.

Theo chân trái bước đi, xương cốt liên tục kêu vang, tiếng kêu như lôi âm bao la mờ mịt, lan tràn toàn thân, liên tiếp gào thét!

Phong Vân vươn tay ra, rồi nắm chặt, nhất thời cảm giác lực lượng trong cơ thể mình đang sôi sục, khí lực vô biên, làn da bên ngoài cũng thay đổi, từng miếng da chết rơi xuống rồi biến mất.

Tỏa ra hào quang hoàn toàn mới.

Thần Cương Bá Thể Công, viên mãn!

“Năm vạn cân lực lượng...”

Trên miệng Phong Vân lộ ra ý cười, thuy rằng thân thể hắn không có gì thay đổi, vẫn thon dài như trước, nhưng lực lượng trong cơ thể lại tăng gấp bội.

Mười bốn tuổi đã đạt đến năm vạn cân lực lượng, cái này nói ra đủ để kinh hãi một vùng.

Bây giờ, hắn tùy tiện ra một kích, võ giả cấp đỉnh phong bình thường cũng không dám đón đỡ, bởi vì sẽ bị đánh nổ.

“Tìm một chỗ thử xem.”

Lần đầu tiên có khí lực mạnh mẽ như vậy, Phong Vân có chút kích động.

Hắn xem trái xem phải, ánh mắt nhanh chóng sáng ngời, đi đến vách đá vô cùng to lớn phía trước.

Sau thời gian tụ lực ngắn ngủi, đánh ra một quyền.

Oanh!

Lực lượng hiển lộ, vách đá trước mặt không duy trì được bao lâu, rất nhanh, xung quanh nắm tay của Phong Vân đã xuất hiện vết nứt.

Vết nứt không ngừng mở rộng, trong chớp mắt đã che kín toàn bộ vách đá.

Một giây sau, ầm ầm sụp đổ.

Bụi mù nhảy loạn, đá vụn văng khắp nơi, như một bãi phế tích.

Phong Vân nhẹ nhàng vung lên một chưởng, một trận kình phong khổng lồ xuất hiện, thổi tan những khí bụi kia, khôi phục cảnh tượng trước mắt.

“Uy năng không tệ.”

Hắn giẫm lên đá vụn, cảm ứng rất rõ ràng lực lượng của mình, không chết không lui, đánh nổ bất kỳ cái gì cũng dễ như trở bàn tay.

“Công pháp luyện thể tam giai đã biếи ŧɦái như vậy, không biết tứ giai, ngũ giai, lục giai, thậm chí là công pháp luyện thể cao cấp hơn sẽ như thế nào.”

Trong mắt Phong Vân tràn ngập mong chờ, đến lúc đó, sợ là chỉ dựa vào nhục thân, cũng có thể đạp vỡ hư không.

Nhưng những cái đó còn quá xa, tạm thời không cần nhắc đến.

Hơn nữa, có tấm gương tồn tại, Phong Vân tin tưởng, cuối cùng mình sẽ đi đến bước kia, tất cả chỉ là vấn đề thời gian thôi.

Thành công tu luyện Thần Cương Bá Thể Công đến viên mãn, tâm tình Phong Vân không tệ, cũng không vội tìm Kiếm Xỉ Hổ.

Hắn định ở Dạ Tuyết Sâm Lâm một khoảng thời gian, tìm nhiều hung thú, thuận tiện thử lực lượng của mình.

Đương nhiên, quan trọng hơn là, Phong Vân muốn hình chiếu của những con hung thú này, nhìn xem trên người chúng có cái gì đáng giá để hắn bạo phát thiên phú thuộc tính không.