Chương 44: Thạch nguyên lực thượng đẳng!

Trong mấy giây này, có bốn đội viên trong tiểu đội Bạo Phong phải đền tội, bọn họ không tiếp được một chiêu của Phong Vân.

Thậm chí, ngay cả cơ hội quyết đấu với Phong Vân cũng không có, đã trực tiếp bị gϊếŧ chết.

“Ngươi chết đi!”

Bạo Phong vừa đến đã nhìn thấy một màn này, thét ra tiếng gϊếŧ, khí thế của võ giả cao cấp bạo phát ra ngoài, quét sạch xung quanh.

Hắn ta nhấc chân lên, có thể nhìn thấy khí lưu mang tính thực chất quanh quẩn bên trên, tản ra một cỗ khí tức bá đạo nhàn nhạt.

Oanh!

Một giây sau, Bạo Phong lướt đến, chân sau giống như một cái roi, hung hăng đánh về phía Phong Vân!

“Võ kỹ tam giai Bá Thối? Đúng lúc, ta cũng biết.”

Phong Vân không quay đầu lại, cũng nâng đùi phải lên, giống như một chiếc lò xo, trong chớp mắt đã nghênh đón công kích của Bạo Phong.

Bành!

Một tiếng nổ kịch liệt vang lên, toàn bộ sơn trại đều chấn động.

“A...”

Cùng với tiếng hét thảm thiết, thân thể cường tráng của Bạo Phong bay ngược ra ngoài, có thể nhìn thấy rõ ràng, đùi phải của hắn ta đã vặn vẹo, hiển nhiên là bị Phong Vân đá gãy.

Mặc dù Bá Thối của Bạo Phong cũng đại thành, nhưng thân thể và khí lực của hắn ta yếu hơn Phong Vân rất nhiều.

Một hiệp bị đánh bại là chuyện bình thường.

Nhưng mà, vẫn chưa xong.

Đôi mắt Phong Vân khẽ động, lưu lại một tàn ảnh trong không khí, trên người hắn hiện lên ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.

Sau một khắc, đã xuất hiện trước mặt Bạo Phong vừa bay ngược ra ngoài, còn chưa kịp rơi xuống đất.

Tay trái vươn ra, đánh một chưởng vào đỉnh đầu Bạo Phong.

Bành!

Xa xa, Lâm Nam Thiên và ba vị khách khanh chạy đến.

Khi bọn họ nhìn thấy năm thi thể trên mặt đất, hung hăng nuốt một ngụm nước bọt, đã không biết nên nói gì.

Mẹ ơi, thiếu niên này đúng là quái vật!

Tiểu đội Bạo Phong có hai tên võ giả cao cấp, cộng thêm ba tên võ giả trung cấp, hơn nữa bọn chúng còn rất am hiểu chém gϊếŧ.

Kết quả, không đến một phút, đều chết dưới tay Phong Vân.

Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ sẽ không tin.

Dù vậy, đến bây giờ đám người Lâm Nam Thiên vẫn có cảm giác như đang nằm mơ, trong đầu vẫn còn hoảng hốt.

Phong Vân không để ý đám người Lâm Nam Thiên, một mình hắn đi vào sơn trại, tìm thấy một cái hộp trong một căn phòng bí ẩn.

Trên đó có viết một chữ ‘Chuột’.

Phong Vân nhìn xem, rồi trực tiếp mở ra, bên trong có mấy món đồ khác nhau.

Một cái thẻ màu vàng, một cái khác, chính là một viên ngọc thạch lấp lánh.

Thẻ màu vàng chính là thẻ tiết kiệm, về căn cứ mới có thể tra được bên trong có bao nhiêu tiền, nhưng hấp dẫn Phong Vân, chính là vật thứ hai.

“Đây là... Thạch nguyên lực?”

Hắn nhìn viên ngọc thạch kia, chỉ thấy bên trong năng lượng đang lưu động, như long xà nhảy múa, rất huyễn lệ.

Thạch nguyên lực là một loại khoáng sản vô cùng quý hiếm, tên cũng như nghĩa, là viên đá bên trong có ẩn chứa nguyên lực.

Chia thành ba loại hạ đẳng, trung đẳng và thượng đẳng.

Thạch nguyên lực hạ đẳng, độ tinh khiết thông thường khoảng 20%.

Trung đẳng thì khoảng 40%.

Mà thượng đẳng, độ tinh khiết đạt đến 60%.

Thạch nguyên lực trước mắt này, nhìn màu sắc và nguyên lực ẩn chứa trong đó, ít nhất cũng phải 60, 70%.

“Một viên thạch nguyên lực thượng đẳng...”

Ánh mắt Phong Vân sáng ngời, thạch nguyên lực tinh khiết như vậy rất ít khi xuất hiện ở cứ địa tam đẳng.

Mà chỉ có ở cứ địa nhị đẳng và nhất đẳng thôi.

Lúc này, đám người Lâm Nam Thiên đi đến, vừa nhìn thấy đồ trong hộp, đã hoảng sợ nói:

“Thạch nguyên lực thượng phẩm!”

Ánh mắt bọn họ trở nên nóng bỏng, nhưng sau đó đã nhạt đi rất nhiều.

Đây là chiến lợi phẩm của Phong Vân, bọn họ không dám muốn, cũng không có tư cách.

Một mình Phong Vân đại phá sơn trại và tiêu diệt tiểu đội Bạo Phong, bọn họ chỉ đi theo thôi.

“Những cái này đều là của ta, không có ý kiến gì chứ?”

Phong Vân nhìn bốn người Lâm Nam Thiên.

“Phong Vân tiểu huynh đệ cứ tùy ý, những đồ này vốn là của ngươi.” Lâm Nam Thiên chắp tay nói.

Ba vị khách khanh cũng cười làm lành.

Đùa gì chứ, hành động vừa rồi của Phong Vân đã dọa bọn họ rồi.

Nhất là Tề Hoành lúc trước đã tỷ thí với Phong Vân, trong lòng càng thêm run sợ.

Phong Vân thỏa mãn gật đầu, bỏ hai vật đó vào trong túi.

Sau đó, đám người Lâm Nam Thiên lục soát sơn trại, chở tất cả hàng hóa mà trước kia tiểu đội Bạo Phong cướp được về nhà.

Những vật đó Phong Vân lười lấy, cũng không thèm để ý.

...

“Phong Vân tiểu huynh đệ, đại ân lần này không lời nào cảm tạ hết được, sau này, nếu có chuyện cần Lâm mỗ hoặc Lâm gia giúp đỡ, ta nhất định sẽ không thoái thác!”

Ở cửa trụ sở, Lâm Nam Thiên thành khẩn nói với Phong Vân.

Phong Vân đáp lễ, sau đó xoay người rời đi, biến mất trong dòng người.

Lâm Nam Thiên nhìn phương hướng thiếu niên rời đi, thật lâu không hoàn hồn.

“Đệ tử của trường cao đẳng Tinh Diệu thật sự là quái vật, một thiếu niên mười bốn tuổi đã đáng sợ như vậy.”

Một vị khách khanh không nhịn được nói.

Lâm Nam Thiên lắc đầu: “Sai rồi, không phải đệ tử trường cao đẳng Tinh Diệu đều là quái vật, mà là vị Phong Vân tiểu huynh đệ này.”

Ông ta đã tiếp xúc với không ít đệ tử trường cao đẳng Tinh Diệu, ông ta dám nói, cho dù những đệ tử đứng trên Cường bảng, cũng yếu hơn Phong Vân rất nhiều.

“Hình như cuộc khảo hạch trên Cường bảng sắp bắt đầu, đến lúc đó, có lẽ sẽ nhìn thấy tư thế oai hùng của Phong Vân tiểu huynh đệ.”

Loại khảo hạch này, trường cao đẳng Tinh Diệu nhất định sẽ mời đám võ giả có thân phận, danh vọng trong căn cứ đến xem.

...

Trở lại trường cao đẳng, Phong Vân đi thẳng đến đại sảnh nhiệm vụ, lúc hắn cầm năm cái đầu của các thành viên tiểu đội Bạo Phong ra, không thể nghi ngờ, đã trở thành một chủ đề nóng.

“Mẹ nó! Hắn thật sự thành công!”

“Không được, rốt cuộc tên tiểu tử này là ai, thực lực này, rất có tiền đồ.”

“Lúc trước ta đã đặc biệt đi nghe ngóng, vị này, chính là vị Phong Vân kia.”

“Phong Vân? Ai vậy?”

“Ngươi vừa trở về nên không biết, thời gian trước, bốn đại học viện khảo hạch bên ngoài thành, một mình vị Phong Vân này đã quét sạch hai mươi học viên mà trường cao đẳng phái đi, trở thành ô long lớn nhất trong cuộc khảo hạch vài năm nay, 100% thông qua.”

“...”

Trong ánh mắt chăm chú của mọi người, Phong Vân bình tĩnh giao nhiệm vụ, nhận được 5w học phần, rồi nghênh ngang rời đi.