Chương 41: Bị xem thường

【 Chiến đấu với hình chiếu thắng lợi 】

【 Rơi xuống 】: Võ kỹ cấp ba《 Hạc Ảnh Bộ 》

"Có hiển hóa không?"

"Hiển hóa!"

【 Hiển hóa võ kỹ cấp ba 《 Hạc Ảnh Bộ 》. . . Hiển hóa bên trong. . . Hiển hóa thành công! 】

Oanh!

Tin tức khổng lồ lần nữa vọt tới, dung nhập vào trong trí nhớ của Phong Vân.

Cũng không lâu lắm, lúc sau khi hắn mở mắt lần nữa, bóng dáng khẽ động, chỗ cũ chỉ lưu lại một tàn ảnh.

Hô!

Lúc sau gió thổi tàn ảnh tán ra, bản thân Phong Vân đã xuất hiện ở bên ngoài khoảng trăm mét, giống như đã hóa thành linh hạc * , sức hút của mặt đất rốt cuộc đã không có cách nào trói buộc được hắn.

* Linh hạc: Giống như nhẹ như không.

" Dung nhập thêm nguyên lực thuộc tính Phong, tốc độ còn có thể tăng thêm một chút."

Phong Vân tâm niệm vừa động, liền vận hành một quyển công pháp nhị giai thuộc tính Phong《 Thanh Phong Quyết 》.

Nhất thời bên trong cơ thể hắn nguyên lực thuộc tính Phong dung nhập vào bên trong thân pháp.

Vèo!

Vô thanh vô tức, tốc độ của hắn đã nhanh một chút, thậm chí trước kia trên cơ bản thoạt nhìn đã linh động phiêu dật rồi.

Đây là sức mạnh thuộc tính Phong .

"Ta chỉ mới đạt đến thiên phú hệ Phong cấp thấp đã tăng lên đến mức này, nếu như như đạt đến trung cấp hoặc là cao cấp, thì không phải là bay lên trời sao?."

Phong Vân dừng lại, lẩm bẩm.,

Hơn nữa, nếu như thiên phú hệ Phong cao, không cần đạt tới cảnh giới Tông Sư cũng có thể ngự không phi hành!

Đây cũng là ưu thế to lớn của võ giả thiên phú hệ Phong cao cấp.

. ..

Ba ngày sau.

Phong Vân rời khỏi trường cao đẳng, đi đến Lâm gia.

Chỉ thấy một tòa biệt thự coi như là đại khí nằm trên bãi cỏ xanh, nơi này chính là đích đến.

Lâm gia ở trong nội thành Tinh Diệu là một gia tộc trung đẳng, so không được với những đại gia tộc kia.

Nhưng mà mặc kệ như thế nào, so với những gia tộc bên ngoài thành kia thì tốt hơn vô số lần.

Lúc Phong Vân đi đến cửa Lâm gia, sớm có người ở chỗ đó chờ hắn.

Chính là một vị lão nhân gia mặc trang phục chính thức, tuy rằng tóc bạc đầy đầu, nhưng tinh thần quắc thước * , nhất là hai mắt, sáng ngời rất có tinh thần.

*Quắc thước: Ý là tinh thần sáng suốt,

Thời điểm lão nhìn thấy Phong Vân thời điểm, trong mắt lộ ra một tia dị sắc, hiển nhiên là không nghĩ tới đến đây là một đệ tử trẻ như vậy.

Hắn vô thức đánh giá Phong Vân, kết quả phát hiện hắn căn bản không nhìn thấu được thiếu niên trước mắt này, tựa như lục bình không rễ, nếu như không phải tận mắt nhìn thấy Phong Vân, căn bản là không biết nơi này có một người đang đứng.

"Xin chào, xin hỏi ngươi có phải là Phong Vân không?"

"Đúng vậy." Phong Vân gật đầu nói.

"Mời đi theo ta, gia chủ cùng mấy vị khách khanh * đã ở bên trong., "

Lão nhân dẫn đường cho Phong Vân, dẫn hắn vào Lâm gia.

Tiến vào biệt thự Lâm gia, địa thế đột nhiên rộng rãi ra, một diễn võ trường rộng lớn nằm trên đó, phía sau chính là kiến trúc Lâm gia.

Mà ở trên diễn võ trường kia, lúc này đang có vài đạo bóng dáng đang đứng thẳng, giống như đang thảo luận cái gì.

Sau khi lão nhân đi vào, lập tức thấp giọng thì thầm nói gì đó với một trung niên hơn bốn mươi tuổi trong đám người.

Người này thân hình cao lớn, chỉ đứng đó cũng đã có một cỗ uy nghiêm không hiểu được liền lan ra, làm cho người ta không dám nhìn thẳng hắn.

Lúc này, sau khi lão nhân nói xong, người trung niên kia lập tức đi đến trước mặt Phong Vân, nhẹ nhàng ôm quyền nói:

"Phong Vân tiểu huynh đệ, tại hạ là gia chủ Lâm gia Lâm Nam Thiên, ngươi nhất định phải nhận nhiệm vụ này sao, tiểu đội Bạo Phong cũng không phải dễ trêu vào."

Lâm Nam Thiên hiển nhiên không đánh giá cao Phong Vân, tiểu đội Bạo Phong thế nhưng có đến hai tên võ giả Cao Cấp.

Thiếu niên trước mắt nhìn thế nào cũng thấy bộ dáng không đáng tin cậy được.

Lúc này, ba khách khanh khác nghe được thanh âm từng người cũng đi tới.

Khi bọn hắn thấy Phong Vân, thần sắc cũng đều khác nhau, trong ánh mắt tràn ngập hoài nghi.

Không, cho dù ai nhìn thấy tiểu thiếu niên còn trẻ như vậy cũng sẽ hoài nghi.

"Ta đi tới đây, chính là vì nhiệm vụ này."

Phong Vân bình tĩnh nói.

Thấy thế, Lâm Nam Thiên cảm thấy đau đầu, tuy rằng hắn muốn cự tuyệt, nhưng mà ngại mặt mũi của trường cao đẳng Tinh Diệu, lại không thể nói rõ được.

Nguyên bản là hắn muốn tìm một vị đệ tử lợi hại hoặc là một lão sư của trường cao đẳng Tinh Diệu, kết quả tới đây lại là một vị thiếu niên non nớt như vậy, làm cho hắn lâm vào tình thế khó xử.

Những học viên trên Cường Bảng hắn biết, căn bản cũng không có Phong Vân.

Mà lúc này đây, một vị khách khanh tên là Tề Hoành đột nhiên đứng ra, là một người nam nhân trung niên, ước chừng hơn 30 tuổi, tay cầm một chuôi chiến đao, trên người khí tức rất nặng.

Hắn nhìn Phong Vân nói: "Tiểu gia hỏa, lần này chúng ta chính là đi dốc sức liều mạng, chứ không phải là trò chơi trẻ con, cũng không phải thí luyện gì, ngươi nếu như muốn đi cũng được, vượt qua được mười chiêu của ta."

"Thuận tiện nói một chút, ta chính là võ giả Cao Cấp."

Hiển nhiên, vị khách khanh Tề Hoành này là muốn mượn cái này để Phong Vân biết khó mà lui.

Lâm Nam Thiên đứng bên cạnh cũng không nói gì thêm, xem như ngầm đồng ý.

"Được."

Phong Vân chỉ phun ra một chữ này.

Tề Hoành nghe xong lông mày xoắn lại, sở dĩ hắn nói như vậy là nghĩ muốn Phong Vân biết khó mà lui, kết quả đối phương còn đồng ý.

Thật là một gia hỏa cố chấp.

"Cũng được, ta đây liền xuất ra toàn lực, để cho ngươi biết chỗ đáng sợ của võ giả Cao Cấp, để cho ngươi biết đây không phải là trò chơi."

Khách khanh trung niên Tề Hoành thầm nghĩ trong lòng.

Lâm Nam Thiên cùng hai gã khách khanh khác thối lui ra bên cạnh, lưu lại không gian đầy đủ.

Thấy sự giằng co của hai người trên sân, trong nội tâm Lâm Nam Thiên cũng nghĩ như vậy, cho nên, vị Phong Vân hẳn là phải biết biết khó mà lui, chủ động buông tha nhiệm vụ này.

Trường cao đẳng Tinh Diệu dù sao cũng là thế lực lớn, so với Lâm gia bọn hắn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần, có thể không đắc tội tận lực liền không đắc tội.

. ..

Bên trong Diễn võ trường .

Phong Vân và Tề Hoành đứng đối diện nhau.

Người sau lạnh nhạt tự nhiên đứng ở nơi đó, toát ra một loại khí chất trầm ổn.

"Ngươi xuất thủ trước đi."

Tề Hoành mở miệng nói, nắm chắc thắng lợi trong tay.

Phong Vân mặt không biểu tình, tay phải đặt ở trên chuôi kiếm, rút kiếm, chém ra.

Coong!

Sáu đạo kiếm quang ngân sắc thổi qua, bao trùm quanh người Tề Hoành.

Tề Hoành tự tin cười một tiếng, tay cầm chiến đao trái phải vung lên, đao ảnh đơn giản tràn ngập quấy phá kiếm quang.

"Chỉ có thế này thôi sao? Xuất ra bản lĩnh thật của ngươi đi."

Nhưng mà, đối diện Phong Vân lại thu kiếm vào vỏ, phảng phất như thắng bại đã phân rõ.

Tề Hoành thấy một màn như vậy, đang muốn mở miệng nói cái gì, bỗng nhiên cảm giác được cái gì, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy y phục trên người mình chẳng biết lúc nào nứt ra một cái lỗ hổng, vết máu nhàn nhạt đang chảy ra.

Cái này. ..

Tề Hoành trừng mắt thật to, không thể tin được vào những gì mình đang thấy.

Hắn sững sờ ngay tại chỗ, sau một hồi, tự giễu cười một tiếng, "Ta thua rồi."

Hắn biết, nếu như không phải Phong Vân hạ thủ lưu tình, thì một kiếm này đã có thể lấy mạng của hắn, kiếm của đối phương nhanh đến mức không thể tin được, gϊếŧ người trong lúc vô hình, làm cho hắn cảm thấy sợ hãi.

Bên cạnh, Lâm Nam Thiên và hai vị khách khanh biểu tình giống như gặp quỷ kinh ngạc đến ngây người.