Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Từ Trong Gương Xoát

Chương 3: Lần đầu gϊếŧ, rơi thứ tốt!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ánh sáng vừa rơi xuống, cảnh tượng trước mặt Phong Vân đã từ một không gian nhỏ trước đó biến thành một cánh rừng.

Vẻ dạt dào xanh biếc, xanh ngắt ướŧ áŧ, bừng bừng sức sống tựa như một thế giới chân thật.

Phong Vân đứng đó, Lâm Cường ở đối diện hắn đang lẳng lặng chờ.

Không có khí tức võ giả làm người ta cảm thấy tim đập nhanh, lúc này Lâm Cường và Phong Vân nhìn cũng xấp xỉ nhau, không có gì khác nhau cả.

Phong Vân không có chút do dự nào, từ từ bày ra một tư thế lên quyền, sắc mặt nghiêm túc.

Kiếp trước hắn cũng coi như là một người yêu thích võ thuật, mặc dù không luyện được cái võ công kinh thế gì nhưng vẫn mạnh hơn rất nhiều so với người bình thường.

Lâm Cường đối diện mặt không biểu tình, giống như khúc gỗ.

Vào lúc Phong Vân bày ra tư thế, hắn lập tức vọt tới.

"Phanh!"

Phong Vân vung ra một quyền va chạm với một đòn của hắn, kết quả hắn lùi ra ngoài, khí lực rơi vào thế hạ phong.

"Quả nhiên, mặc dù đều là cấp bậc người bình thường nhưng tố chất thân thể Lâm Cường vẫn tốt hơn so với cỗ thân thể này.”

Phong Vân cũng không suy nghĩ gì nữa, dù sao thân thể này của Lâm Cường, ngay từ nhỏ đã tắm trong những dược vật đại bổ mới tôi luyện ra, đương nhiên phải tốt hơn nhiều so với thân thể mà vốn không được bồi dưỡng do sinh ra từ cô nhi viện này của hắn.

Nhưng mà cho dù sức mạnh Phong Vân không bằng đối phương nhưng ở phương diện kỹ xảo lại toàn thắng.

Dù gì kiếp trước hắn cũng học kỹ xảo võ thuật nhiều năm, vào lúc này vừa hay phát huy được tác dụng.

Mà dù sao tuổi tác Lâm Cường cũng mới chỉ có bao nhiêu đó, bây giờ hắn còn là cấp độ người bình thường, nhất định cũng không thể nào học được những thứ này.

Xoát!

Phong Vân đột nhiên cất bước, nhanh chóng bước về phía trước, lúc sắp đến gần Lâm Cường, bỗng nhiên thân thể uốn éo, trượt đến cạnh sườn.

Vào lúc người sau còn chưa kịp phán ứng, hắn đã đá ngang một cái thật mạnh vào bụng của Lâm Cường, rắn rắn chắc chắc.

"Oành!"

Một tiếng chấn động mạnh vang lên, thân thể Lâm Cường ngã xuống, rồi sau đó liền hóa thành một điểm sáng biến mất.

"Hô, cũng may còn thắng được, nếu như ngay cả Lâm Cường với cấp độ người bình thường cũng không đánh lại, thì ta đây có thể đi tắm rồi ngủ được rồi."

Phong Vân thở nhẹ một hơi.

Một hơi thở sau, cảnh tượng trước mắt biến mất, hắn lại trở về không gian nhỏ trước đó.

Phong Vân sờ nắm đấm của mình một cái, bây giờ phía trên vẫn truyền đến cảm giác tê dại.

"Người hình chiếu quả thật không kém thực thể thật bao nhiêu, ngoại trừ không có linh trí, không biết nói chuyện ra, tấm gương này có sức mạnh quá bất phàm."

Sau khi suy nghĩ một lát, sự chú ý của hắn liền bị thu hút bởi một đạo tin tức.

[ Đánh một trận với người hình chiếu Lâm Cường, thắng lợi. ]

[ Rơi xuống công pháp Nhất giai 《 Quy Xà Đoán Thể Thuật 》, (Bởi vì lần đầu đánh chết, nhất định sẽ rơi xuống vật phẩm) ]

[ Có lấy ra hay không! ]

"Lần đầu đánh gϊếŧ nhất định rơi xuống vật phẩm, còn có phúc lợi này sao.”

Trên mặt Phong Vân lộ ra nụ cười "Lấy ra."

Vù!

Sau một khắc, một vệt ánh sáng chói lọi lóe lên, bắn thẳng vào sâu trong đầu của hắn.

[ Hiển hóa 《 Quy Xà đoán Thể Thuật 》... ... Hiển hóa bên trong... ... Hiển hóa hoàn thành! ]

Oanh!

Tiếp đó đầu Phong Vân chấn động một cái, từng thông tin hiện lên.

Quy Xà Đoán Thể Thuật, thuật Trúc Cơ, bắt chước đặc tính của Rùa và Rắn, khiến cho người học tập có thể giống như quy xà biết ẩn mình, ngủ say và rèn luyện thân thể.

Từ những thông tin xuất hiện, trong lúc mơ hồ, Phong Vân có cảm giác mình giống như trở thành quy xà, như rơi vào sương mù, không còn cảm giác.

Mà ở bên ngoài, tiếng hít thở của hắn vô tình cũng trở nên vô cùng lâu dài, thậm chí có thể nghe được âm thanh không khí trong hơi thở của hắn.

Âm thanh này lộ ra vô cùng cổ xưa, vừa giống như thật sự có một lão Quy đang ẩn núp, lại vừa như một con đại xà đang ngủ say, âm thanh hơi thở như bị phủ bụi bặm ngàn vạn năm.

Không biết qua bao lâu, lúc Phong Vân tỉnh lại, đã cảm giác được chính mình khác trước.

"Khí lực trở nên mạnh hơn một chút, khí huyết cũng được tăng cường."

Phong Vân xoa bóp nắm tay, rõ ràng cảm nhận được tăng lên.

"Không hổ là công pháp rèn thể Nhất giai, so với bản 《 Đoán Thể Thập Bát Thức 》 đại chúng kia phải lợi hại hơn rất nhiều.

Phong Vân than thở, loại vật này cũng chỉ có những đệ tử gia tộc trong căn cứ kia mới được hưởng thụ, người bình thường cũng chỉ là dùng Đoán Thể Thập Bát Thức cộng thêm một chút dược vật mà thôi.

Mà hiện giờ hắn có 《 Quy Xà Đoán Thể Pháp 》, trên lý thuyết đã đạt được hiệu quả xấp xỉ với những học viên dùng 《 Đoán Thể Thập Bát Thức 》 cộng thêm dược vật kia rồi.

Nhưng mà dĩ nhiên là Phong Vân sẽ không chỉ thỏa mãn với cái này.

Hắn còn phải tiếp tục khiêu chiến!

Trên người Lâm Cường kia chắc hẳn còn có rất nhiều thứ tốt đây!

"Mỗi cái hình chiếu một ngày có thể khiêu chiến năm lần, hôm nay còn bốn lần, hy vọng có thể tuôn ra thứ tốt."

Phong Vân nhủ thầm một tiếng trong lòng.

Rồi sau đó hắn trao đổi "Hình chiếu gương". Ý thức chìm vào trong đó, sau khi thiết lập cấp bậc lại bắt đầu đại chiến lần nữa với người hình chiếu Lâm Cường.

Mười phút sau.

Oanh!

Phong Vân dùng một quyền đánh bay người hình chiếu Lâm Cường, đánh hắn tan biến trên không trung.

"Lần khiêu chiến cuối cùng này hy vọng có thể tuôn ra đồ vật tốt."

Trước đó hắn khiêu chiến ba lần, ngay cả một cái lông cũng không tuôn ra, điều này làm cho hắn biết được đồ rơi xuống tỉ lệ với mức độ thực lực thấp đến cùng là thấp đến mức nào.

Ánh sáng lóe lên, Phong Vân trở lại không gian tấm gương.

[ Đánh một trận với người hình chiếu Lâm Cường, thắng lợi.]

[ Rơi xuống một lọ Huyết Khí Đan nhất phẩm. ]

[ Có lấy ra hay không! ]

Rơi xuống đan dược.

Ánh mắt Phong Vân sáng lên, cái Huyết Khí Đan này hắn biết, một viên đan dược được tổng hợp từ ít nhất mười mấy loại dược liệu quý giá tinh luyện mà thành, không có chút tạp chất nào, chỉ để lại bộ phận tinh hoa nhất của dược liệu.

Một chai nhỏ như vậy, trên thị trường ít nhất cũng phải ba chục ngàn đồng.

Ba chục ngàn đồng, mức giá này đối với giai đoạn hiện nay của Phong Vân mà nói là không khác gì giá trên trời.

Nếu là lúc trước, hắn chỉ có thể nhìn ngắm là được rồi, nhưng bây giờ sao.

"Lấy ra!"

Vù!

[ Hiển hóa một lọ Huyết Khí Đan nhất phẩm... Hiển hóa bên trong... Hiển hóa hoàn thành! ]

Xoát!

Bên ngoài, trên bàn tay Phong Vân, bỗng nhiên xuất hiện một cái bình ngọc khéo léo tinh xảo.

Sau khi nhẹ nhàng rút nắp bình ra, một cỗ mùi thuốc thơm đập vào mặt, chỉ nhẹ nhàng hít vào một hơi đã có thể cảm nhận được khí huyết trong cơ thể nổi lên phản ứng.

Hiển nhiên đây là món đồ tốt.

Trong bình có tổng cộng mười viên dược hoàn, toàn thân có màu đỏ nhạt, bất kể là bề ngoài hay mùi vị đều là tuyệt hảo.

"《 Quy Xà Đoán Thể Thuật 》, cộng thêm Huyết Khí Đan này, đây chính là đãi ngộ mà chỉ có một vài đệ tử gia tộc mới được hưởng thụ..."

Phong Vân phát ra một tiếng cảm khái thật dài, đây cũng coi là khổ tận cam lai *.

Một đoạn thời gian sau, thường ngày hắn dùng Huyết Khí Đan phối hợp với Quy Xà Đoán Thể Thuật, mỗi ngày đều tu hành khắc khổ.

Tài nguyên có, tiếp đó chính là tự thân nỗ lực.

*Thời kỳ cực khổ đã qua
« Chương TrướcChương Tiếp »