Chương 26: Không có gì là một đòn không thể giải quyết



Phong Vân từ trên người những học viên trường cao đẳng Tinh Diệu ở nơi này tuôn ra thứ tốt, vì vậy không để lại dư lực, chủ động tìm ở trong rừng rậm.

Học viên bốn đại học viện khác tránh còn không kịp nhưng hắn vẫn ở đó tích cực tìm.

Mà mỗi khi tìm được một người thì những học viên trường cao đẳng này sẽ thiếu đi một người.

Đừng hỏi, hỏi chính là tất cả đều bị đánh bất tỉnh.

Hiện giờ Phong Vân có được công pháp luyện thể cấp ba đại thành 《 Thần Cương Bá Thể công 》, võ kỹ cấp ba đại thành 《 Phân Ảnh Trảm 》, cộng thêm võ kỹ cấp ba đại thành 《 Điểm Tinh Kiếm Quyết 》.

Trong toàn bộ rừng rậm này học viên của trường cao đẳng không có một ai là đối thủ của hắn, về cơ bản đều là một chiêu nghiền ép quét ngang qua.

Không có gì là một đòn không thể giải quyết, nếu như có vậy thì lại hai đòn.

Mà theo số lần hắn xuất thủ càng nhiều tin tức này cũng đã dần dần truyền ra.

Không riêng gì học viên bốn đại học viện mà ngay cả học viên trường cao đẳng Tinh Diệu cũng đều biết.

"Các ngươi có nghe nói không? Trong bốn đại học viện chúng ta xuất hiện một mãnh nhân, lại còn đuổi theo đám tiểu tử của trường cao đẳng Tinh Diệu đánh bạo."

"Tan tận mắt nhìn thấy, lúc ấy ta ở ngay tại hiện trường, một quyền đã đánh hôn mê, Mã Đức, thật hăng hái!"

"Ta đã sớm nhìn lũ tiểu tử trường cao đẳng Tinh Diệu kia khó chịu, lúc nào cũng là dáng vẻ cao cao tại thượng, bây giờ hay rồi, bị người bốn đại học viện chúng ta đánh cho thành chó."

"Ta nhớ tên mãnh nhân đó đến từ học viện Võ Đạo Hải Lam, hình như gọi là Phong Vân à"

"..."

Những lời này là đối thoại giữa các học viên bốn đại học viên, hành động này của Phong Vân làm cho bọ họ được giải hận rất lớn, từ khi tiến vào trong rừng rậm bọn họ thực sự là quá nghẹn khuất, bị đủ loại làm nhục đủ loại giễu cợt, đánh lại đánh không lại.

Mà bây giờ lại có một người đứng ra, một người càn quét tất cả những học viên trường cao đẳng Tinh Diệu ở trong rừng rậm làm cho bọn họ vô cùng kích động.

Bọn họ vui vẻ kích động mà bên phía kia các học viên trường cao đẳng Tinh Diệu dĩ nhiên là tức giận muốn bùng nổ tại chỗ.

Tinh Diệu là căn cứ trường cao đẳng cao quý nhất, kiêu ngạo biết bao nhất là đối mặt với những học viên ngoại thành kia, căn bản không để vào mắt.

Nhưng thực tế lại bị đánh một cái tát thật mạnh, điều này làm cho các học viên trường cao đẳng Tinh Diệu không thể nhịn được.

"Tiểu tử không biết trời cao đất rộng, ngươi sẽ phải vì sự kiêu ngạo của mình mà trả giá thật lớn..."

Tất cả các học viên trường cao đẳng đều hung tợn mà nói những lời này ở trong lòng, từng bóng người lướt nhanh qua chủ động tìm Phong Vân ở trong rừng rậm.

Điều này thế nhưng lại hợp với tâm nguyện của Phong Vân.

Hắn còn đang rầu rĩ chính mình đi tìm những người này quá phiền phức, dù sao cánh rừng này hơi lớn.

Bây giờ những người này chủ động đưa tới cửa đúng là quá tốt.

...

Trên khoảng đất trống trong rừng rậm.

Phiến lá khô héo trên mặt đất đắp một mảng thật dày giống như là một thảm hoa sắc.

Mà lúc này ở trên đất trống đang có năm tên trên người mặc áo đồng phục kim ngân sắc đan chéo xiêu xiêu vẹo vẹo nằm ở trên đất ngất đi, đều sưng mặt sưng mũi.

Ở giữa những học viên này có một vị thiếu niên anh tuấn nho nhã đứng thẳng tay cầm một thanh chiến kiếm hợp kim chính là Phong Vân.

"Một môn võ kỹ thân pháp cấp ba 《 Thừa Phong Quyết 》, không tồi, ta muốn."

Phong Vân hình chiếu năm học viên này phát hiện một môn võ kỹ thân pháp cấp ba ánh mắt sáng lên, về phần những thứ khác khó mà vào được pháp nhãn của hắn.

Nhảy nhẹ một cái, Phong Vân rời khỏi chiến trường chuẩn bị đi tìm nhóm tiếp theo.

Mà ở ngay sau khi hắn rời đi có một ít học viên của bốn đại học viên ngẫu nhiên đi qua nơi này nhìn thấy tình cảnh ở đây không khỏi đồng loạt hít một hơi lạnh.

"Xem ra tin đồn quả nhiên là thật, lần này bốn đại học viện chúng ta đúng là xuất hiện một tiểu tử siêu cường!"

"Hắc hắc, đánh hay, đi, chúng ta len lén đi theo chỉ cần đi theo vị mãnh nhân này thì căn bản không cần sợ những tên trường cao đẳng Tinh Diệu kia." "..."

Trong lúc nhất thời các học viên của bốn đại học viện chỉ cần còn tỉnh tất cả đều đồng loạt đi về hướng Phong Vân biến mất.

Trong đó Bạch Thiên Trần, Dương Thiên và Mao Vân Tuyết cũng nằm trong những người này.

Mà theo bọn hắn cùng đi qua, dọc theo đường đi thường cách một đoạn đều sẽ thấy có học viên trường cao đẳng Tinh Diệu.

Chỉ có điều những học viên này về cơ bản rất là thê thảm chật vật, tất cả đều bất tỉnh trên mặt đất, trên người bọn họ chỉ nhìn thấy có một vết thương.

Cái này đủ chứng minh tất cả đều bại bởi một đòn!

Mà những điều này đều từ bàn tay của một người Phong Vân!

Bọn người Bạch Thiên Trần dọc theo đường đi đều đang hít một hơi lạnh có cảm giác hơi lạnh của một năm đều hít hết.

Cũng không phải bọn họ không rung động, đều là võ giả dự bị cao cấp giống nhau nhưng chênh lệch ở đây cũng quá lớn, quả thực nếu nói là một người trên trời một người dưới đất cũng không quá.

Những học viên trường cao đẳng Tinh Diệu này lúc đối mặt với Phong Vân cũng vô lực giống như lúc bọn họ đối mặt với các học viên trường cao đẳng Tinh Diệu.

Mà bất tri bất giác bọn họ đã sắp đi đến cuối rừng rậm.

Vào lúc này, ở nơi này trong tầm mắt của những học viên bốn đại học viện rốt cuộc xuất hiện bóng người vẫn đang đứng.

Đó là một vị thiếu niên trên người mặc chiến giáp màu lam, tay phải cầm kiếm mũi kiếm chỉ chéo xuống mặt đất, lẳng lặng đứng ở đó.

Ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây xột xoạt chiếu rọi xuống rơi vào trên người thiếu niên kia, tôn lên bóng dáng vô cùng to lớn, in thật sâu vào trong đầu những học viên này.

Bọn người Bạch Thiên Trần hơi mở miệng nghĩ muốn nói cái gì đó nhưng phát hiện ra cái gì cũng nói không ra.

Ngược lại vào lúc này bọn họ lại không sinh ra tâm tư muốn tranh đấu với Phong Vân.

Đúng lúc đó Bạch Thiên Trần bỗng nhiên liếc thấy một bóng người vọt ra từ trong chỗ tối của rừng rậm, lấy tốc độ cực nhanh lướt về phía Phong Vân.

Hắn lập tức theo bản năng quát to một tiếng "Cẩn thận!"

Đó là một người trẻ tuổi có tướng mạo tục tằng, chân đạp vào thân cây thô to, một trận cuồng phong khổng lồ bùng nổ bay lên mang theo một loại khí thế lạnh thấu xương ép về phía Phong Vân, thổi cây cối ở xung quanh vang lên rì rào, một ít cây nhỏ trực tiếp bị bẻ gãy.

Phong Vân trước mắt giống như cắm rễ không nhúc nhích tí nào, giống như đá ngầm trong sông sừng sững nhiều năm mặc cho gió lớn hơn, mãnh liệt hơn nữa cũng không thể giao động được hắn.

Năm ngón tay của người trẻ tuổi tục tằng thành trảo chộp mạnh về phía người Phong Vân.

Trảo lực tản ra nhàn nhạt ngay cả mặt đất ở xung quanh cũng có thể xuyên qua đủ để thấy uy lực của hắn.

Võ kỹ cấp ba —— Liệt Địa Trảo!

Tay phải Phong Vân khẽ động chỉ đâm ra một kiếm.

Kiếm quang mới tinh ngưng tụ vào một điểm, không có chút trở ngại nào trong không khí ngay cả tiếng xé gió cũng biến mất làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác trong một lúc ngắn ngủ mất đi thính giác.

Một kiếm này, cái gì cũng không thể ngăn trở...