Sau khi những học viên kia thấy hiệu trưởng đối đãi với Phong Vân nhiệt tình như vậy thì trong lòng đều tò mò tên Phong Vân này là cái nhân vật nổi tiếng gì, tại sao bọn họ lại chưa từng nghe nói qua.
Chín học viên bọn họ ở nơi này đều là người mạnh nhất được chọn ra từ lớp Cao Cấp, mỗi người ít nhiều gì cũng từng nghe qua tên của đối phương.
Nhưng duy chỉ có Phong Vân là bọn họ không biết, giống như người này cứ bỗng nhiên xuất hiện như vậy.
Trên thực tế thì đúng là như vậy.
Từ ngày đầu tiên Phong Vân bắt đầu lên lớp Cao Cấp thì đã không có chui lên lớp nữa, ngay cả lão sư cũng bị hắn đánh bại còn lên cái cầu cầu giờ học gì nữa.
Cho nên dẫn đến toàn bộ nhóm học viên Cao Cấp không có một ai biết Phong Vân.
Ngoại trừ ba người Bạch Thiên Trần, Dương Thiên và Mao Vân Tuyết ra.
"Ừm."
Đối mặt với nhiệt tình của hiệu trưởng, Phong Vân gật gật đầu.
"Tốt lắm, các ngươi đã đến đông đủ."
Hiệu trưởng tiến vào chủ đề chính "Các ngươi là mười vị học viện mạnh nhất của học viện Võ Đạo Hải Lam, ba ngày sau bốn trường học liên thi phải giao cho các ngươi rồi, ta chỉ có một yêu cầu, đừng đội sổ là được rồi."
Lời này vừa nói ra, sắc mặt mấy học viên cũng có một chút không được tốt lắm, nói thế nào bọn họ cũng là học viên thiên tài, trong lòng mỗi người đều rất có ngạo khí, làm sao có thể nghe được lời như vậy.
Ngay sau đó tường người nói: "Hiệu trưởng ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ cầm một cái số một về cho ngươi."
"Đúng vậy, Đoạn Khôn ta còn chưa sợ ai bao giờ."
"..."
Nghe được lời nói của các học viên, hiểu trưởng chỉ là cười khổ một tiếng, không nói gì thêm, tới gần lúc sắp so tài không thể đánh vào lòng tự tin của bọn hắn được.
Phong Vân đứng trong chín người, không có phát biểu ý kiến của mình, có vẻ rất bình tĩnh.
Sau đó, mười người bọn họ ra khỏi phòng hiệu trưởng, mỗi người đều trở lại lớp học của chính mình.
Mà Bạch Thiên Trần, Dương Thiên và Mao Vân Tuyết thì chăm chú nhìn theo bóng lưng rời đi của Phong Vân, ánh mắt biến đổi thất thường không biết đang suy nghĩ gì.
"Thế nào, ba người các ngươi có thù oán với hắn sao? Mới vừa rồi cứ nhìn chằm chằm vào hắn." Một vị học viên thiên tài còn chưa đi tò mò hỏi.
"Không, không có, chúng ta chỉ hiếu kỳ mà thôi."
Ba người Bạch Thiên Trần bọn họ đương nhiên sẽ không thừa nhận chính mình đã từng bị Phong Vân nghiền ép nên đều chỉ cười ha ha lấp liếʍ đi.
Đồng thời bọn hắn cũng quyết định ở trong lòng, ở đại hội khảo hạch lần này nhất định phải biểu hiện xuất sắc hơn so với Phong Vân, để rửa mối nhục trước.
Mấy tháng này, dưới sự dốc hết sức trợ giúp của người nhà, bọn họ cũng đã đạt tới võ giả Cao Cấp dự bị, lại còn bỏ ra nhiều tiền mời huấn luyện viên võ kỹ về đặc biệt bồi luyện.
Bất luận là cảnh giới hay vẫn là chiến đấu đều có mười phần tiến bộ, vì vậy tràn đầy lòng tin đối với khảo hạch lần này.
...
Bên này Phong Vân cũng không biết trong lúc vô tình mình đã từng nghiền ép ba vị học viên thiên tài đến mực có ý nghĩ phải rửa mối nhục này, cho dù hắn biết cũng chỉ cười bỏ qua, sẽ không để trong lòng.
Mục tiêu hôm nay của hắn đã sớm nhằm về phía nội thành trường cao đẳng Tinh Diệu.
Chín vị học viên khác đều đang khẩn trương phụ lục duy chỉ có Phong Vân là vẫn như thường ngày, cần ăn vẫn ăn, cần ngủ vẫn ngủ, mỗi ngày vẫn tu hành, đánh đánh hình chiếu, bạo bạo đồ vật, vô cùng thích ý.
Cứ như vậy, thoáng một cái đã qua ba ngày.
Ba ngày sau.
Phong Vân đến trường học Hải Lam đúng giờ, nơi này, hiệu trưởng và chín vị học viên khác đã sớm chờ.
“Đến đông đủ rồi, chúng ta lên đường.”
Kèm theo tiếng còi chính là một chiếc xe buýt với nguồn năng lượng mới dừng ở trước mặt bọn họ.
Đợi hiệu trưởng và mười đệ tử đi lên, sau đó từ từ chạy nhanh vào trong thành.
Cứ địa Tinh Diệu, ngoài thành và trong thành cách nhau một bức tường vừa cao lại vừa dày, người bên ngoài không thể nhìn thấy tình cảnh bên trong cho nên những người sinh ra ở bên ngoài đều tràn đầy khát vọng đối với nội thành.
Sau khi hiệu trưởng lấy ra chứng minh thân phận của mình, một cánh cửa từ từ mở ra trước mặt bọn họ.
Sau khi vào trong thành, Phong Vân phát hiện nơi này khác hoàn toàn so với bên ngoài cứ địa.
Như về phương diện kiến trúc, kiến trúc nội thành hiện ra càng chắc chắn và mỹ quan hơn, gần như đều là dùng nguyên liệu hợp kim để xây dựng, ở mặt phòng ngự đủ để chống đỡ được sự va chạm của thú dữ.
Phong Vân còn nhìn thấy đội chấp pháp, ở trên đường cái thay phiên đứng gác.
Mặc dù ở ngoại thành cũng có đội chấp pháp nhưng đó chỉ là một hình thức mà thôi, cơ bản sẽ không có ai thấy.
Mà những thiết bị khác gì đó cũng càng hoàn thiện.
Nội thành so sánh với ngoại thành gần giống như là khu nhà giàu với quận nhà nghèo, kém nhau quá lớn.
“Thật là đẹp, người nơi này cũng thật là lợi hại, trên đường cái có mười người đi qua thì có đến chín người đều là tu hành.
“Không nghĩ tới khảo hạch của chúng ta lại thi ở trong nội thành.
“…”
Những học viên này tuổi tác trung bình đều dưới mười tám, chính là độ tuổi mà đối với cái gì cũng tò mò.
Lúc này trong mắt mỗi người đều hiện ra hết sạch nhìn ra bên ngoài, tràn đầu ước ao và mong chờ.
Thậm chí một ít học viên còn âm thầm thề ở trong lòng, lần này nhất định phải thông qua khảo hạch, tranh thủ được trúng tuyển vào trường cao đẳng Tinh Diệu.
Mặc dù Phong Vân không lộ liễu giống như bọn họ nhưng trong lòng cũng thầm quyết định chỉ có ở nơi này mới có thể bảo đảm an toàn cho Tiểu Lan tỷ bọn họ.
Chạy chừng một giờ, xe buýt dừng ở trước một cái hàng rào sắt.
Mà làm cho các học viên kinh ngạc chính là sau khi cửa mở ra, trước mặt bọn họ bây giờ lại không phải là kiến trúc cao to mà là một khu rừng rậm rạp.
“Nơi này là… Trường cao đẳng Tinh Diệu.”
Bạch Thiên Trần hơi nghi hoặc hỏi.
Ở bên trong thành lại có một cánh rừng rậm lớn như vậy.
“Trường cao đẳng Tinh Diệu không phải có thể vào dễ dàng như vậy, nơi này là điểm khảo hạch, lần này liên thi tiến hành ở nơi này.”
Hiệu trưởng kêu các học viên xuống xe.
Mà ở bên trong sớm đã có những người khác đang chờ.
Tổng cộng có ba bên, không cần phải nói nhất định là ba học viện Võ Đạo khác.
Thấy hiệu trưởng tới, hiệu trưởng của ba trường học Võ Đạo kia cũng đều nhìn sang, ngoài mặt cười ha hả chào hỏi nhưng trong thâm tâm đều đang chế giễu trào phúng lẫn nhau không chút nhượng bộ.
Bọn họ như vậy, các học viên dưới tay dĩ nhiên cũng vậy, mặc dù không mở miệng nhưng trong đôi mắt có thể loáng thoáng nhìn thấy tia lửa điện.
Không phải đợi lâu, bỗng nhiên có bóng mờ ép tới, bên trong gió lớn ào ạt, một con hung thú to lớn dừng ở trên đất trống, phía trên đó có một thân ảnh đang đứng.
“Hung thú cấp ba, Sư Thứu Thú.”
Phong Vân nhìn sang trước tiên, hắn vẫn là lần đầu tiên thấy có người có thể hàng phục hung thú để làm vật cưỡi.