Từ sau khi Phong Vân tiêu diệt Lưu Mục Thiên, hoàn toàn xóa đi tai họa ngầm thì không có chuyện gì xảy ra.
Mỗi ngày Phong Vu Húc ngoại trừ xử lý chuyện của xã đoàn cũng sẽ chịu khó tu hành, có lúc gặp cái không biết cũng tới thỉnh giáo Phong Vân.
Cân nhắc đến về sau muốn đi nội thành sẽ có một khoảng thời gian không thể trông nom viện mồ côi Phong Vân đã có ý nghĩ để cho Phong Vu Húc thay thế hắn.
Cho nên lúc rảnh rỗi cũng sẽ chỉ điểm cho hắn.
Ở nơi này không khí hạ xuống, thời gian bất tri bất giác trôi qua.
Thoáng một cái đã hai tháng trôi qua.
...
Nham thạch trong chiến trường.
Phong Vân và một hán tử trung niên khôi ngô lôi thôi đang liều mạng chém gϊếŧ.
Hai bên có qua có lại, đủ loại võ ký bay tứ tung đánh rất sinh động.
Cuối cùng nửa giờ sau, Phong Vân lấy một tay làm đại giá, thành công xuyên qua đối phương.
Tuyệt sát!
[ Chiến đấu với hình chiếu người Chung Vân Mâu thắng lợi! ]
[ Rơi xuống ] : Không
"Không có, lại đến."
Phong Vân lựa chọn tiếp tục khiêu chiến.
Nửa giờ sau.
[ Chiến đấu với hình chiếu người Chung Vân Mâu thắng lợi! ]
[ Rơi xuống ] : Không
"Vẫn không có, lại đến."
Phong Vân đã quét qua suốt hai tháng, ngay cả một cái lông cũng không quét ra được.
Hắn cảm thấy hai tháng này chính mình giống như không phải tù phụ thể, vận may kém đến nổi bạo.
Thật giống như rút thưởng ở kiếp trước cho dù là có tỉ lệ 99% trúng giải, hắn chính là cái có một không hai 1% kia.
Không sai, chính là thảm như vậy.
Nhưng mà không phải là tù thời gian đều sẽ trôi đi, mỗi người đều sẽ có thời điểm Ân Hoàng phụ thể.
Cũng giống như bây giờ ————
[ Chiến đấu với hình chiếu người Chung Vân Mâu thắng lợi! ]
[ Rơi xuống ] : Công pháp luyện thể cấp ba 《 Thần Cương Bá Thể Công 》
[ Có hiển hóa hay không ]
"Hiển hóa!"
Phong Vân nhìn danh sách rơi xuống, trong lúc nhất thời có chút không phản ứng kịp, hạnh phúc, thường thường chính là đột nhiên tới như vậy.
Hắn cho là hôm nay lại không có gì cả một ngày.
[ Hiển hóa công pháp luyện thể cấp ba 《 Thần Cương Bá Thể Công 》... Hiển hóa bên trong... Hiển hóa hoàn thành!]
"Ầm ầm!"
Một lượng tin tức không lồ nổ tung trong đầu Phong Vân.
Sau một khắc, Phong Vân liền cảm giác được một trận đau đớn ray rứt truyền tới từ khắp các nơi trên cơ thể, giống như là có vô số con kiến đang căn xé, kém một chút là không làm cho hắn đau đớn đến ngất đi.
Cảm giác này rất khó chịu, chỉ trong chốc lát sau Phong Vân cũng đã đổ mồ hôi đầy người, cơ thể dường như đang trải qua một loại thay đổi kịch liệt.
Hơn nữa loại thay đổi kịch liệt này có thể thấy được.
Theo thời gian từng chút một qua đi, bên ngoài cơ thể Phong Vân dần dần xuất hiện một tầng ánh sáng mong mỏng màu đỏ, giống như trong suốt mà lại không phải trong suốt, giống như óng ánh mà lại không phải óng ánh, lưu chuyển lên hào quang khác thường.
Nếu như có đại sư luyện thể ở đây nhất định sẽ nhận ra đây là sau khi Thần Cương Bá Thể Công đại thành ngưng tụ ra ra lá chắn cương khí bảo vệ.
Cương khí chính là kết quả của Thần Cương Bá Thể Công đại thành có thể ngăn cản tất cả mọi tổn thương từ binh khí hợp kim.
Không biết qua bao lâu, hình như là trong nháy mắt lại giống như là rất rất lâu.
Đau nhức từ từ tan đi, Phong Vân một bộ dạng mệt lả thở phào nhẹ nhõm.
Mẹ, cuối cùng cũng chịu đựng được.
Mà lúc này, hắn cũng đã phát hiện ra bản thân đã thay đổi, không chỉ là thân thể lột xác mà còn có tầng lá chắn bảo vệ mong mỏng ở bên ngoài.
"Đây chính là cương khí sao?" Phong Vân hiếu kỳ nói.
Hắn nghĩ muốn thử hiệu quả một chút, nhưng mà một người cũng không thử ra được cái gì.
Vì vậy ra viện mồ côi, đi thẳng tới xã đoàn Hắc Phủ hiện giờ đã đổi tên thành xã đoàn Ánh Rạng Đông.
Những xã viên kia nhìn thấy Phong Vân đều đồng thời bị dọa mặt trắng bạch giống như nhìn thấy cái ác ma vậy.
Bọn họ vẫn không quên được chuyện ngày đó Phong Vân đã hời hợt tiêu diệt Lưu Mục Thiên.
"Gọi lão đại các ngươi tới đây."
Phong Vân nhìn bọn họ một cái, thuận miệng nói.
"Ngài, ngài chờ một chút."
Một tên xã viên rời đi nhanh chóng như chạy trốn, cũng không lâu lắm đa mời được Phong Vu Húc tới.
"Tiểu Vân có chuyện gì không?" Phong Vu Húc đi tới.
"Kêu người của người dung mũi tên hợp kim bắn ta." Phong Vân có lòng muỗn thử xem Thần Cương Bá Thể Công này phòng ngự như thế nào.
"Chuyện này... ..."
Phong Vu Húc và những xã viên kia nghe nói như vậy đều trố mắt nhìn nhau, từ trước tới nay chưa từng gặp qua yêu cầu nào biếи ŧɦái như vậy.
"Tiểu Vân đó chính là mũi tên hợp kim cho dù ngươi đại thành Kim Chung Quyết cũng không thể thoáng cái đã ngăn trở được nhiều như vậy."
Phong Vu Húc lo lắng nói.
"Yên tâm, ta có chừng mực, đến đây đi."
Thấy khuyên không có kết quả Phong Vu Húc bất đắc dĩ chỉ có thể đáp ứng.
Rất nhanh mười mấy xã viên trên tay đã cầm cung tên hợp kim đồng loạt nhắm vào Phong Vân.
"Bắn!"
Ra lệnh một tiếng, trong nháy mắt mười mấy cây mũi tên hợp kim mũi đã rời khỏi dây cung, xuyên thấu không khí phát ra tiếng nổ bén nhọn đùng đoàng, đầy trời mưa tên như thế từ bốn phương tám hướng bắn về phía Phong Vân.
Thần Cương Bá Thể!
Cơ thể Phong Vân rung lên một cái bên ngoài da thịt nhất thời xuất hiện một tầng màu đỏ mong mỏng bảo vệ cách thân thể chỉ có một tấc.
"Keng!" "Keng!" "Keng!"...
Những mũi tên hợp kim kia kích xạ tới truyền ra một loại âm thanh giống như tiếng sắt thép va chạm, sau một khắc lại thấy Phong Vân an ổn đứng ở đó.
Mà những thứ mũi tên hợp kim kia không chỉ không thương tổn được hắn mà thậm chí còn gãy thành hai khúc, rơi thẳng trên mặt đất.
"Sức mạnh của cương khí quả nhiên rất lợi hại."
Phong Vân thử nghiệm ngưu đao kết quả làm cho hắn rất hài lòng.
Mà Phong Vu Húc và những xã viên kia đều trợn mắt há hốc miệng nhìn bộ dạng của Phong Vân giống như một người không có chuyện gì.
Hí!
Người này đúng là mới 14 tuổi sao!
Bọn họ chưa từng thấy thiếu niên nào can đảm như vậy!
So với Phong Vân trong nháy mắt bọn họ cảm thấy mấy năm nay đều sống trên người chó.
"Đi nha."
Sau khi thử xong hiệu quả, Phong Vân rời đi thẳng.
Qua mấy ngày nữa chính là thời gian bốn trường học liên thi hắn còn phải đi đến trường học báo cáo một chuyến.
Lúc sau Phong Vân đi tới trường học phát hiện không khí của lớp cao cấp đều trở nên ngưng trọng, mỗi người đều là vẻ mặt nghiêm túc có một loại cảm giác mưa gió sắp đến.
Hắn đi thẳng tới phòng làm việc của hiệu trưởng kết quả phát hiện nơi này ngoại trừ hiệu trưởng ra còn có chín học viên.
Trong số chín học viên này hắn có nhận biết chính là Bạch Thiên Trần trước đó.
Đương nhiên trừ Bạch Thiên Trần ra còn có Mao Vân Tuyết và Dương Thiên, chỉ có điều hai người sau hắn không biết mà thôi.
Giống như phát giác được ánh mắt, chín người đồng loạt nhìn lại trong đó Bách Thiên Trần, Mao Vân Tuyết và Dương Thiên liếc mắt một cái đã nhận ra Phong Vân chăm chú nhìn chằm chằm hắn.
Bọn họ không quên được thiếu niên đã nghiền ép họ trong cuộc khảo hạch đó.
Về phần sáu người còn lại không biết Phong Vân đều mang ánh mắt tò mò đánh giá.
"Phong Vân đến rồi sao, mau vào đi."
Hiệu trưởng thấy Phong Vân nụ cười trên mặt nhất thời sâu hơn rất nhiều.