Chương 21: Trường cao đẳng Liên kiểm tra



Phong Vu Húc đứng ở cửa cảm nhận được cỗ áp lực này đập vào mặt, kình phong kia làm cho hắn đứng cũng không vững, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.

Hắn không nghĩ tới, vị Lưu Mục Thiên này còn lợi hại hơn so với tưởng tưởng của hắn.

Có công pháp luyện thể võ giả Cao Cấp dự bị, chắc chắn về phương diện chiến lực càng cường đại hơn.

Trong lòng hắn âm thầm kêu hỏng bét.

Mặc dù Phong Vân có thiên phú rất mạnh, ở tuổi này đạt tới võ giả Cao Cấp dự bị làm hắn rất kinh ngạc, nhưng mà cuối cùng tuổi vẫn còn rất trẻ, tất nhiên chưa có tu tập cái võ kỹ gì.

Cho dù có tu tập thì có thể tu tập đến đâu.

Đây là suy nghĩ rất bình thường, dù sao có thể ở cái tuổi này đạt tới võ giả Cao Cấp dự bị, vừa nhìn một cái chính là thời gian cũng tiêu phí ở việc tăng lên cảnh giới, không có dư thời gian để tu tập đủ loại võ kỹ.

Nhưng mà sự thật lại hoàn toàn khác so với suy nghĩ của hắn.

Lúc Lưu Mục Thiên kia xông đến, Phong Vân tiến lên một bước, trên da có kim quang lóe lên nhàn nhạt, trong khoảnh khắc đó, phía sau, Phong Vu Húc giống như thấy được một cái chuông vàng bao phủ lại Phong Vân.

"Đây là đại thành cấp Kim Chung Quyết?" Hắn chừng to hai mắt cảm giác mình đang nằm mơ.

Phong Vân ra quyền, khí huyết trong cơ thể rầm rầm chảy xuôi, hào quang màu vàng kim nhạt bao quanh nắm đấm, thế như chẻ tre trực tiếp đánh ra.

Oành!

Lưu Mục Thiên hét thảm một tiếng, bóng người kia như thiết thép trực tiếp bay ngược trở về, có thể thấy được rõ ràng tay phải của hắn hiện ra uốn lượn không có quy tắc nhưng lại trực tiếp bị đánh gãy xương.

Vẫn chưa xong.

Phong Vân lắc mình một cái tựa như Súc Địa Thành Thốn, trong chớp mắt đi đến sau lưng Lưu Mục Thiên, tay phải không tiếng động đặt ở sau ót người phía sau, nhẹ nhàng nhấn một cái hướng xuống mặt đất.

"Ầm"

Thân thể to lớn của Lưu Mục Thiên trực tiếp bị đè xuống mặt đất, đầu giống như bị đập xuống mặt đất tạo ra vết rách chằng chịt, máu tươi từ phía dưới chảy ra.

Vừa đối mặt, chỉ là vừa mới đối mặt mà thôi, Lưu Mục Thiên đã bị đánh bại!

Qúa trình quá nhanh, thế cho nên những xã viên kia đều không kịp phản ứng tất cả đều ngơ ngác đứng ở đó.

Phong Vu Húc cũng không kém.

"Tha, tha mạng!"

Âm thanh mơ hồ không rõ truyền đến từ phía dưới, Lưu Mục Thiên không còn kiêu ngạo và phách lối như trước, trong giọng nói tràn đầy sợ hãi.

Hắn không thể tưởng tượng được một người thiếu niên mười mấy tuổi mà chỉ một chiêu đã phá đi thời gian khổ luyện của mình, cái này đạp ngựa vẫn là người sao.

"Răng rắc!"

Sắc mặt Phong Vân lạnh nhạt, một câu cũng không nói, tay phải thuận thế bắt được sau cổ Lưu Mục Thiên, năm ngón tay phát lực, xương cổ sống sờ sờ bị hắn bóp gãy.

Lưu Mục Thiên bị mất mạng tại chỗ.

Phong Vân vỗ tay một cái bộ dạng giống như người không liên quan, đi thẳng ra ngoài, lúc đi tới cửa đánh thức người vẫn còn đang ở trong chấn động là Phong Vu Húc.

"Giải quyết, còn dư lại giao cho ngươi."

Sau khi nói xong, hắn đã trực tiếp rời đi.

Lưu lại một phòng nhóm xã viên lâm vào chấn động đang trợn mắt há mồm.

"Tiểu Vân, hóa ra ngươi biếи ŧɦái như vậy sao?"

Nhìn Lưu Mục Thiên trong nháy mắt đã chết, Phong Vu Húc hung hăng nuốt nước miến một cái, trong đầu trở nên hoảng hốt cảm thấy không thể tiếp thu thông tin được, quá chấn động!

...

Từ trong xã đoàn Hắc Phủ đi ra, Phong Vân đi thẳng trở về.

Chuyện này chỉ là một khúc tra xét mà thôi.

Hắn cảm nhận được đầy đủ chỗ tốt của việc nắm giữ sức mạnh cường đại, đối với Phong Vu Húc mà nói cái xã đoàn đó có thể coi là một quái vật khổng lồ, để cho hắn cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

Nhưng với Phong Vân, chẳng qua là đám người ô hợp mà thôi, ngay cả tư cách để cho hắn sử dụng bày ra bản lãnh thực sự cũng không có.

Cái này chính là sự chênh lệch giữa cường giả và người yếu.

...

Sau khi trở về, Phong Vân đã nhận được bưu điện mà trường học gửi tới, hắn tò mò mở ra xem thì phát hiện chính là một bức thư thông báo.

"Tứ đại trường cao đẳng Liên kiểm tra sao."

Phong Vân có nghe nói qua cái này, cái gọi là tứ đại trường cao đẳng Liên kiểm ta chính là học viện Võ Đạo Hải Lam, học viện Võ Đạo Vạn Hoàng, học viện Võ Đạo Thương Vân và học viện Võ Đạo Mặc Trạch.

Bốn sở học viện này chính là trụ sở bên ngoài của trường cao đẳng Tinh Diệu, nhưng thật ra là chi nhánh của trường cao đẳng Tinh Diệu, bọn họ tồn tại chính là để học phủ Tinh Diệu tuyển chọn các nhân tài ưu tú ngoài trụ sở.

Cho nên bốn trường học liên thi thật ra thì chính là khảo hạch trường cao đẳng Tinh Diệu.

Muốn đi vào trường cao đẳng Tinh Diệu hoặc là trở thành võ giả hoặc là phải thông qua bốn trường học liên thi này, chỉ có hai con đường đó.

Mà lần này bốn trường học liên thi sẽ tổ chức vào hai tháng sau.

"Xem ra viện trưởng cho ta đan dược tam phẩm là vì để cho ta ở lần khảo hạch này có biểu hiện thật sự..."

Khóa trước đến nay, học viện Võ Đạo Hải Lam là hạng thấp nhất trong bốn đại học viện, đã duy trì mấy cuộc thi, tiếp tục như vậy tài nguyên mà phía trên cho trường học phải giảm bớt.

Loại cục diện này dĩ nhiên hiệu trưởng không muốn nhìn thấy, cho nên mới để cho con ngựa đen Phong Vân này ra ngoài biên.

Hiệu trưởng không có yêu cầu khác, chỉ hy vọng Phong Vân không phải đội sổ là được.

"Vì vị trí trường cao đẳng Tinh Diệu, ta cũng sẽ đi tham gia."

Phong Vân tự nhủ trong lòng, sớm đi vào trong thành, cũng có thể sớm ngày tiếp xúc với những thiên tài chân chính kia, đều đưa bọn họ cho ra hình chiếu, tuôn ra tài nguyên và thiên phú của bọn họ, mới có thể nhanh chóng tăng lên chính mình.

Cũng không lâu lắm, Phong Vu Húc trở lại.

Hắn len lén chạy vào viện mồ côi, đi tới trong phòng Phong Vân, hơi có chút câu nệ không giám nhìn thẳng vào ánh mắt của Phong Vân.

"Ngồi đi, mọi chuyện đều đã giải quyết xong rồi sao."

Phong Vân kéo một cái ghế ra chỉ chỉ nói.

Người sau ngồi xuống, tâm tính hoà hoãn rất nhiều: "Đều đã giải quyết, cái xã đoàn kia ta tiếp nhận, ngươi, ngươi sẽ không trách ta chứ."

Nói xong lời cuối, Phong Vu Húc lại trở nên khẩn trương.

Phong Vâ lắc đầu: "Không có quan hệ đến ta, đây là ngươi tự lựa chọn, nhưng mà ngươi phải nhớ kỹ, sức mạnh của bản thân mới là căn bản, mọi thứ ngoại lực khác tuy rằng có thể dùng nhưng mà không thể dựa vào quá mức."

"Ta, ta hiểu."

Phong Vu Húc gật đầu, hôm nay hắn mới thấy được cái gì gọi là võ lực mạnh mẽ, một người đánh tan một xã đoàn, thậm chí nếu Phong Vân muốn hắn có thể tàn sát toàn bộ một xã đoàn trong nháy mắt.

"Ừ, đi đi, nhớ quan tâm viện mồ côi."

Phong Vân tiêu diệt xã đoàn Hắc Phủ, cũng không phải báo thù cho Phong Vu Húc mà là vì xóa đi tai hoạn ngầm, hắn cũng không muốn lúc mình không có ở đây Tiểu Lan tỷ và mọi người ở viện mồ côi bị bất cứ tổn thương gì.

"Cái này ngươi yên tâm, ta liều mạng cũng sẽ bảo vệ mọi người."

Phong Vu Húc bảo đảm.

Sau đó, hắn ở chỗ này đợi đến nửa đêm liền rón rén rời đi.

Phong Vân nhìn sắc trời một chút, dứt khoát cũng không ngủ, trong phòng một bên khiêu chiến hình chiếu, một bên tiến hành tu hành.