Một cây mũi tên bắn nhanh tới lấy một tư thái vô cùng ác liệt nhắm thẳng đến chỗ hiểm của Phong Vân.
Phong Vu Húc thấy một màn như vậy mặt biến sắc muốn mở miệng nhắc nhở cũng không kịp.
Nhưng mà vẻ mặt Phong Vân không thay đổi, tay phải đã thò ra nhanh như chớp chuẩn xác bắt được cái mũi tên kia không lệch chút nào, bóp nhẹ nhàng một cái đã bẻ nó làm hai khúc.
Sau một khắc, còn không chờ Phong Vu Húc nói cái gì, trong rừng cây nhỏ đã xuất hiện thêm mấy bóng người mỗi một vị đều mang trên lưng cung tên hợp kim, trên mặt mang theo sát ý.
"Xã đoàn Hắc Phủ"
Phong Vu Húc thấy những người này thần sắc trên mặt đại biến.
Không nghĩ tới nhóm người này lại đuổi tới.
"Ha ha, Phong Vu Húc, ngươi đúng là rất biết chạy, trốn đến nơi này, nếu không phải tra được xuất thân của ngươi thật đúng là để ngươi chạy thoát."
Một tiếng cười lạnh truyền đến, sau một khắc từ trong đám người kia có một vị nam tử bị chột một mắt hơn ba mươi tuổi đi ra, trong con mắt còn lại kia toát ra sự tàn nhẫn hiển nhiên không phải là một người hiền lành.
"Đỗ Hiểu!"
Phong Vu Húc nhìn thấy nam tử chột một mắt này hận ý bộc phát, người này là nhị bả chủ trong xã đoàn Hắc Phủ, chính là hắn đã dẫn người tiêu diệt xã đoàn Lưu Vân.
Nam tử chột mắt Đỗ Hiểu cười khinh thường "Ta tự mình dẫn người tới gϊếŧ ngươi, ngươi nên nhắm mắt."
Nói xong hắn nhìn về phía Phong Vân ở bên cạnh, sự tàn nhẫn ở trong mắt nồng đậm hơn: "Nghe nói ngươi sinh ra ở viện mồ côi, đây là cô nhi ở bên trong sao, đáng tiếc qua ngày hôm nay tất cả đều sẽ không còn."
"Đỗ Hiểu, họa không liên quan đến người nhà, ngươi dám." Phong Vu Húc nghe thấy lời như vậy quát to.
"Ha ha... ... " Đỗ Hiểu không trả lời, chẳng qua là ha ha cười lạnh.
Hắn luôn luôn tuân theo cái gọi là nhổ cỏ tận gốc.
"Động thủ!"
Theo một tiếng ra lệnh của hắn, mười mấy tiễn thủ kia lập tức giương cung lắp tên nhắm ngay vào hai người Phong Vu Húc và Phong Vân căn bản không thể trốn đi đâu được, cũng không thể tránh.
Thấy vậy, Phong Vu Húc tuyệt vọng nhắm hai mắt lại, khổ sở nói: "Tiểu Vân, là ta làm liên lụy ngươi, làm liên lụy mọi người."
Nhưng mà hơi thở tiếp theo lại có tiếng kêu thảm thiết không ngừng phát ra.
Phong Vu Húc lập tức mở mắt nhìn thấy được một màn làm cho hắn cực kỳ khϊếp sợ.
Chỉ thấy lúc này mười mấy tiễn thủ kia đã đồng loạt ngã trên mặt đất không có tức giận, kiểu chết đều giống nhau, đều là cổ họng bị một kiếm đâm thủng.
Mà ở chính giữa những thi thể này Phong Vân đang lẳng lẳng cầm kiếm đứng đó, sắc mặt bình thản đến đáng sợ.
"Tiểu Vân, ngươi... ..."
Phong Vu Húc vừa muốn mở miệng nói gì đó lại thấy Phong Vân bỗng nhiên tăng tốc độ, thật giống như Súc Địa Thành Thốn chớp mắt đã xuất hiện ở chỗ xa.
Sau một khắc một tiếng kêu thảm thiết truyền tới rồi sau đó lập tức im bặt, tất cả đều sóng yên biển lặng.
Con ngươi Phong Vu Húc co rút nhanh, hắn rõ ràng đã nhìn thấy Đỗ Hiểu đang chạy trốn bị một kiếm của Phong Vân xuyên qua, ngay cả phản kháng cũng không làm được.
Đây chính là võ giả Trung Cấp dự bị, trong tay nắm giữ khoảng mấy loại võ kỹ.
Loại người như vậy ở trong mắt của Phong Vu Húc có thể nói là "Cao thủ cường giả", là người hắn không thể vượt qua được.
Kết quả là ở trong tay Phong Vân lại không khác gì một trang giấy cả, một phát bị xỏ xuyên.
"Ực... ..."
Nhìn Phong Vân đang cầm kiếm đi về phía hắn, Phong Vu Húc theo bản năng lui về phía sau mấy bước, trên mặt mồ hôi lạnh thoáng cái đã chảy xuống.
Phong Vân trước mắt này và trong trí nhớ của hắn đã hoàn toàn là hai người!
"Dẫn đường."
Giọng nói của Phong Vân truyền tới.
Phong Vu Húc theo bản năng nói: "À? Đi, đi nơi nào?"
"Tổng bộ xã đoàn Hắc Phủ."
"Đi, đi chỗ đó làm gì?" Phong Vu Húc còn chưa lấy lại được tinh thần.
"Xóa bỏ." Phong Vân phun ra hai chữ này.
Chiến đấu trong xã đoàn hắn chẳng buồn quản nhưng nếu như uy hϊếp đến an toàn của viện mồ côi vậy hắn không xuất thủ không được, xóa đi cái uy hϊếp này.
Phong Vu Húc bị cỗ sát ý này bao phủ lập tức đánh giật mình một cái, trong nháy mắt giật mình tỉnh lại.
"Thế nhưng trong xã đoàn Hắc Phủ có võ giả dự bị Cao Cấp trấn giữ, Tiểu Vân ngươi mới là võ giả dự bị Trung Cấp..."
"Ai nói với ngươi ta là võ giả dự bị Trung Cấp."
Phong Vân chấn động khí huyết hơi thở tiếp theo một cỗ khí huyết dồi dào thoát ra mãnh liệt từ trong cơ thể làm cho xung quanh vang lên tiếng cây cối bị thổi tuôn rơi.
"Võ giả dự bị cao, cao cấp!"
Phong Vu Húc miệng thoáng cái đã mở đến lớn nhất, tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài.
...
Xã đoàn Hắc Phủ.
Mới vừa tiêu diệt bọn người xã đoàn Lưu Vân, tất cả mọi người trong đó bao gồm cả thủ lĩnh đều hăng hái bày ra các loại tiệc rượu dùng để ăn mừng chuyện vui tiêu diệt đối thủ này.
Thủ lĩnh là một người đàn ông cường tráng trên dưới cả người bắp thịt từng cục ngồi ở đó giống như một cục sắt, khí tức chảy xuôi dày nặng.
Người này tên là Lưu Mục Thiên, mặc dù không có cái thiên phú gì nhưng năm xưa lấy được một quyển phép luyện thể dựa vào công phu khổ luyện này cũng coi như xông ra trò.
Hiện giờ công pháp luyện thể của hắn đại thành còn có một chút mưu đồ cho nên mới có thể nhổ tận gốc đối thủ cũ là xã đoàn Lưu Vân.
"Phó thủ lĩnh đâu?" Trên bàn rượu, Lưu Mục Thiên không nhìn thấy bóng dáng Đỗ Hiển hỏi thăm thủ hạ.
"Phõ thủ lĩnh giống như tự mình dẫn người đi gϊếŧ Phong Vu Húc." Một tên thủ hạ báo cáo.
Lưu Mục Thiên bĩu bĩu môi, "Đỗ Hiển chính là quá cẩn thận, một tên Phong Vu Húc mà thôi còn có thể tạo nên cái gợn sóng gì, cần phải tự mình ra tay sao?"
Bọn thủ hạ bên cạnh cười làm lành, lúc đang định nói mấy lời tâng bốc bỗng nhiên cửa chính chợt mở ra, đón lấy là một cái đầu to lớn bay tới đập vào trong đại sảnh.
"Phó thủ lĩnh của các ngươi trở về."
Một giọng nói rõ ràng truyền tới rơi vào trong tai của mỗi người.
Mọi người thấy cái đầu lăn ở trên đất thoáng một cái đã nổ tung.
"Đây, đây là đầu của phó thủ lĩnh!"
"Trời, trời ạ, ai gϊếŧ hắn!"
"Phó thủ lĩnh chết rồi!"
"..."
Vốn là trong đại sảnh còn đang ca múa vui mừng ngay lập tức đã lộn xộn rối loạn lên, nhóm những xã viên này đều hoảng sợ tâm thần bất định đông loạt kinh ngạc hô lên.
Chỉ có thủ lĩnh Lưu Mục Thiên thoạt nhìn còn rất bình tĩnh, hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm Phong Vân đang từ cửa đi đến.
Lúc nhìn thấy mặt của người sau trên mặt hắn lộ ra vẻ kinh ngạc, hiển nhiên là không nghĩ tới người sau thoạt nhìn còn trẻ như vậy.
"Người trẻ tuổi, ngươi dám ra tay với xã đoàn Hắc Phủ ta, ta thấy ngươi đúng là chán sống rồi!"
Vừa nói xong, Lưu Mục Thiên liền xuất thủ, bắp thịt cả người hắn căng ra, thật giống như một tòa núi nhỏ xông về phía Phong Vân.