Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Từ Trong Gương Xoát

Chương 19: Điểm Tinh Kiếm Quyết!

« Chương TrướcChương Tiếp »
[Hiển hóa trung cấp Thủy Hệ thiên phú... Hiển hóa bên trong... Hiển hóa hoàn thành!]

[Hiển hóa Tam cấp võ kỹ《Điểm Tinh Kiếm Quyết》... Hiển hóa bên trong... Hiển hóa hoàn thành!]

Theo sự hoàn thành hiển hóa của Phong Vân có hai tin tức khổng lồ tràn vào trong đầu hắn, ầm ầm bùng nổ, suýt nữa là ép hắn đến nổ tung.

Đầu tiên là tin tức có liên quan đến Điểm Tinh Kiếm Quyết.

Trong đầu hắn có thêm một phần ký ức, đó chính là ký ức của người đàn ông trung niên Chung Vân Mâu tu luyện Điểm Tinh Kiếm Quyết.

Lần đầu tiếp xúc...

Một chút luyện tập...

Cuối cùng đại thành...

Trong một khoảng thời gian ngắn ngủi Phong Vân đã hoàn toàn tiêu hóa xong những thứ này.

Tâm huyết hắn dâng trào rút hợp kim chiến kiếm, giống như đã thi triển trăm ngàn lần chiến kiếm thuần thục run lên, ngay lập tức thay đổi sức mạnh của bản thân, phóng ra từng tinh mang cực kỳ óng ánh, bao phủ phía trước.

Sức mạnh sắc bén phun ra nuốt vào, làm cho người khác không khỏi dựng tóc gáy.

"Nếu có nguyên lực thì uy lực còn có thể tăng thêm nữa."

Phong Vân thu hồi chiến kiếm, tự lẩm bẩm với chính mình.

Võ kỹ từ nhị cấp trở lên cần phải có nguyên lực mới có thể phát huy hắn uy lực hoàn mỹ.

Chỉ có điều cho dù như vậy thì uy lực《Điểm Tinh Kiếm Quyết》của hắn cũng mạnh hơn rất nhiều so với võ kỹ nhị cấp.

"Tiếp sau đây để xem thiên phú Thủy Hệ trung cấp của ta..."

Phong Vân tập trung lực chú ý, lập tức mơ hồ cảm ứng được bên ngoài có mấy chục ánh sáng màu lam dung nhập vào trong thân thể hắn, truyền đến một cảm giác ấm áp.

Kim chi phong mang không giống như Như phong sắc bén, đây là nguyên lực thuộc tính Thủy, mang đến cho hắn một cảm giác dịu nhẹ giống như có một bàn tay ấm áp đang vuốt ve hắn.

Vốn dĩ lúc hắn tu hành thì thân thể đã bị nội thương, nhưng dưới cảm giác ấm áp này không ngừng được chữa trị.

"Hóa ra là như thế, nguyên lực thuộc tính Thủy có tác dụng chữa trị."

Phong Vân nhớ lại những gì trang sách đã từng nói võ giả có được thiên phú Thủy Hệ là có được khả năng tự chữa lành, thiên phú càng cao thì khả năng tự chữa lành càng mạnh.

"Không tệ không tệ, có cái này về sau không cần lo lắng việc bị thương nữa."

Điều này tương đương với việc mang một kho thuốc bên mình, quả thực rất đắc ý.

"Tính cả thiên phú Kim Hệ cấp thấp, thiên phú Phong Hệ cấp thấp, còn có thiên phí Thủy Hệ trung cấp, ta bất tri bất giác đã có tổng cộng ba thiên phú thuộc tính rồi."

Phong Vân cảm giác rất rõ nguyên lực được tiến vào đến trong cơ thể thay đổi rất nhiều, ba nguyên lực chồng chất điều này tương đương với mỗi một lúc đều có gần trăm đơn vị nguyên lực thuộc tính dung nhập thân thể của hắn, lúc nào cũng rèn luyện thân thể và khí huyết của hắn.

"Dựa vào tốc độ này, chỉ cần 3 tháng ta có thể đạt tới võ giả..."

Phong Vân nghĩ như vậy trên mặt không khỏi lộ ra một nụ cười.

Hắn mang tâm trạng vui sướиɠ cả một đêm.

Ngày hôm sau, lúc Phong Vân chuẩn bị đi tới khu rừng nhỏ để tu hành như bình thường, bỗng nhiên nhìn thấy ở cổng viện phúc lợi có mấy người lén lén lút lút nhìn xung quanh.

Hắn theo bản năng nhìn qua đó, phát hiện chính là mấy thanh niên trên người mang theo khí thế ngang tàng, trên cánh tay còn có một hình xăm, hoa văn rất giống nhau hình như đến từ một tổ chức.

Dường như nhìn thấy Phong Vân, mấy người thanh niên này phẫn nộ trừng mắt, "Nhìn cái gì tên nhóc con."

Hả?

Vẻ mặt Phong Vân bỗng chốc trở nên lạnh lùng, hai mắt giống như bị kí©h thí©ɧ, trực tiếp nghênh tiếp ánh mắt của mấy tên thanh niên kia.

Sau một khắc, mấy người thanh niên cảm thấy chính mình giống như bị một con hung thú tuyệt thế tiếp cận, toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh lập tức chảy xuống.

Đến cuối cùng, bọn họ trực tiếp xụi lơ tè ra một vũng nước trên mặt đất.

Trực tiếp bị Phong Vân dọa cho tè ra quần!

Phong Vân dung hợp kinh nghiệm mười mấy năm về cuộc chiến sinh tử của Chu Khôn Long, lại cộng thêm mấy ngày nay hắn vẫn luôn ác chiến với hung thú, thiết huyết trên người bình thường được hắn che dấu rất tốt, nhưng khi bạo phát tuyệt đối không phải những tên tiểu tử chỉ biết bắt nạt kẻ yếu có thể chống lại.

"Tâm tính như vậy, cũng học lăn lộn theo người khác…"

Phong Vân lắc đầu trực tiếp đi qua đó, trên cao nhìn bọn họ.

Cơ thể những tiểu thanh niên này lập tức co rúm lại, vẻ mặt sợ hãi nhìn Phong Vân.

Một thiếu niên mười mấy tuổi trong mắt bọn hắn đã biến thành một mãnh thú giương nanh múa vuốt.

Ánh nhìn lúc nãy khiến bọn họ có cảm giác hô hấp mình sắp đình chỉ.

"Ta hỏi, các ngươi trả lời, nếu không."

Phong Vân lấy ra một đồng tiền xu, ở trước mặt bọn họ bóp nát thành bột phấn tung bay theo gió.

Mấy người bọn họ lập tức gật đầu như gà mổ thóc, không dám có bất kỳ do dự nào.

"Các ngươi là lăn lộn ở đâu, tới đây làm gì?"

"Bẩm báo, bẩm báo đại gia, chúng ta chính là Hắc Phủ xã đoàn, tới đây là muốn tìm tiểu tử Phong Vu Húc, không biết ngài ở chỗ này có nhiều đắc tội..."

Mấy tiểu thanh niên run rẩy nói.

Hả?

Nghe những lời như vậy lông mày Phong Vân nhíu lại, nội tâm nhạy bén phát giác được điều gì đó.

Sau khi hắn ép hỏi từng người một, cuối cùng cũng từ trên người mấy tiểu thanh niên hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Lưu Vân xã đoàn của Phong Vu Húc bị Hắc Phủ xã đoàn tiêu diệt, chỉ có mình Phong Vu Húc là trốn thoát.

Hắc Phủ xã đoàn muốn nhổ cỏ tận gốc, liền phái xã viên tìm kiếm tung tích của Phong Vu Húc ở khắp nơi.

Sau khi Phong Vân nghe xong không nói gì, tiện tay đánh mấy thanh niên này bất tỉnh, ném trên đường cái.

"Nhỏ yếu chính là nguồn gốc của tội lỗi."

Phong Vân cảm khái, thích thú đi tới rừng cây nhỏ ngày thường.

Chỉ có điều vừa tới nơi này, hắn đã ngửi thấy một mùi máu tươi.

"Ra ngoài đi, còn trốn gì nữa."

Phong Vân nhàn nhạt nói.

Theo giọng nói rất thưa thớt truyền đến, bóng dáng của Phong Vu Húc cũng từ trong bụi cỏ đi ra, chỉ có điều lúc này có thể nói là hắn rất chật vật, trên người có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, băng bó đơn giản một chút cũng không còn uy phong của ngày xưa.

"Tiểu Vân, sao ngươi biết ta ở chỗ này."

Phong Vu Húc ho nhẹ một tiếng nói.

"Đoán."

Phong Vân không muốn giải thích, thực ra hắn đã đạt tới cảnh giới này, một chút biến động nhỏ cũng không lừa được hắn, còn có trên người Phong Vu Húc có mùi máu tươi như vậy căn bản không thể che dấu được, hắn phân biệt ngay lập tức.

Phong Vu Húc bị câu trả lời này làm cho hắn có chút mông lung, sau đó bỗng nhiên nhớ tới cái gì đó, vội vàng nói:

"Ngươi mau dẫn người của viện phúc lợi rời khỏi nơi này, đi tới nơi khác trốn đi, người của Hắc Phủ xã đoàn sắp tra ra xuất thân của ta, với tác phong của bọn họ chắc chắn sẽ nhổ cỏ tận gốc."

"Không cần nữa." Phong Vân mở miệng nói.

"Hả, vì sao?" Phong Vu Húc kỳ quái nói.

"Bởi vì bọn họ đã tới."

Phong Vân vừa dứt lời, trong nháy mắt có một ánh sáng lạnh bắn tới, một mũi tên xuyên qua không khí, trực tiếp bắn về phía Phong Vân!
« Chương TrướcChương Tiếp »