Chương 14: Tiểu tử này là yêu nghiệt gì vậy?

Nếu là người khác khi tiến vào Dạ Tuyết Sâm Lâm còn phải mua một cái bản đồ, hơn nữa tốn thời gian đi tìm hiểu mỗi con hung thú rải rác trong rừng, nhưng những thứ này ở chỗ Phong Vân hoàn toàn không cần.

Hắn đã nắm giữ kinh nghiệm thực chiến của Chu Khôn Long, trong đó đã bao gồm các loại liên quan đến Dạ Tuyết Sâm Lâm, mặc dù Phong Vân là lần đầu tiến vào trong này, nhưng ở trong trí nhớ hắn đã tới không biết bao nhiêu lần, có thể nói quen việc dễ làm.

"Xoẹt."

Chợt, thân hình Phong Vân khẽ động, chiến kiếm hợp kim trong tay đã ra khỏi vỏ, chém con rắn nhỏ đang núp ở gốc cây bên cạnh thành hai đoạn, người sau căn bản không kịp làm ra bất kỳ phản ứng gì.

Sau một tiếng rêи ɾỉ con rắn nhỏ này toi mạng, hai khúc thân thể rơi xuống đất, máu tươi chàn lan.

"Hung thú cấp một, Bích Hoa Xà sao."

Phong Vân nhìn lướt qua thản nhiên nói.

Bích Hoa Xà này mặc dù là hung thú cấp một nhưng lại có kịch độc, võ giả Cao Cấp dự bị sau khi bị nó cắn một cái rất có thể bị mất mạng tại chỗ.

"Hung thú cấp một, không có giá trị hình chiếu tiếp tục thâm nhập sâu hơn."

Phong Vân mở rộng bước chân, bắt đầu chạy vào trong rừng rậm.

Tuy nói nơi này hung thú nổi lên bốn phía nhưng hoàn cảnh cũng không tệ lắm, thanh sơn lục thủy, để cho người ở bên trong căn cứ thấy sự vật liên miên bất tận như Phong Vân cảm thấy hai mắt tỏa sáng.

Ngay tại lúc hắn xâm nhập vào hai mươi km trong Dạ Tuyết Sâm Lâm trong lòng bỗng nhiên phát ra tiếng báo động rất lớn.

Hắn không chút nghĩ ngợi, bóng người lóe lên giữa không trung, bỗng nhiên di chuyển vị trí.

"Hưu!"

Một cây mũi tên mang theo ác liệt trực tiếp gào thét qua bên tai hắn, bắn vào cây cối sau lưng hắn lực xuyên thủng to lớn trực tiếp xuyên qua một cây to một người mới ôm hết.

"Hưu!"

Thân hình mới vừa dừng lại trong nháy mắt trong không khí lại truyền đến một tiếng nổ âm thanh bén nhọn, mũi tên thứ hai của đối phương theo sát tới.

Vị trí kia đúng là chỗ mà hắn đặt chân.

"Dự phản công kích."

Trong lòng Phong Vân thoáng qua ý nghĩ, vẻ mặt không thay đổi, thậm chí ngay cả nhúc nhích cũng không, tại thời điểm mũi tên phóng tới đó bỗng nhiên cả người trên dưới xuất hiện một vệt sáng màu vàng óng nhạt.

Trong lúc mơ hồ, ở xung quanh hắn giống như xuất hiện một cái chuông lớn kim sắc.

Chính là công pháp luyện thể cấp hai —— Kim Chung Quyết!

"Keng!"

Hàn quang bay qua, mũi tên bắn vụt tới trực tiếp bị cản lại ngay cả người Phong Vân cũng không tiếp cận được.

"Kim Chung Quyết cấp đại thành."

Bên trong cây cối ở xa xa có một nam tử đầu trọc trên mặt có vết sẹo nhìn thấy một màn như vậy, trên mặt lộ ra vẻ khϊếp sợ.

"Ngươi đang nhìn chỗ nào?"

Vừa lúc đó có một giọng nói đạm mạc bỗng nhiên ghé vào lỗ tai hắn vang lên.

Nam tử đầu trọc ngẩng đầu lên theo bản năng, nghênh đón hắn là một đạo kiếm quang sáng chói, thoáng qua đã tới nhanh đến mức khó mà tin nổi.

"Phốc!"

Hắn ngay cả thời gian phản ứng cũng không có trực tiếp bị một kiếm này xuyên qua cổ họng, trong mắt ánh sáng ảm đạm mềm nhũn té xuống văng lên một trận bụi bặm không nhỏ.

Chiến đấu kết thúc!

Ở trong Dạ Tuyết Sâm Lâm ngoại trừ phải cẩn thận lúc nào cũng có thể xuất hiện hung thú bên ngoài càng đáng sợ hơn là còn có những thứ ẩn dấu trong bóng tối tùy thời sẽ nổi lên ra tay với người săn thú.

Khi vơ vét trong thi thể nam tử đầu trọc ngoại trừ mấy chai Huyết Khí Đan ra cái gì cũng bị mất.

Phong Vân lắc đầu một cái khó trách muốn phải chặn đánh thì ra nghèo như vậy.

Hắn rung rung thân kiếm vẩy hết máu ở trên đó xong thu vỏ sau đó điểm nhẹ mũi chân nhanh chóng biến mất.

Mà sau khi hắn rời đi, ở bên kia có mấy người săn thú núp trong bóng tối đi ra.

"Thân thủ và ý thức chiến đấu thật là đáng sợ, người này đúng chỉ là một cái thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi thôi sao?"

"Ta biết tên đầu trọc này, hắn tên là Lưu Quang là một vị võ giả Cao Cấp dự bị tinh thông thuật bắn cung, dựa vào sự nắm giữ địa hình của mình hắn đã âm thầm gϊếŧ chết chừng mấy người săn thú tương lai, nhưng vừa mới rồi hắn lại không có một chút sức lực đánh trả nào."

"Rất bình thường, vị thiếu niên mới vừa rồi có tu một võ kỹ cấp đại thành 《 Trảm Kiếm Quyết 》 cộng thêm võ kỹ cấp hai 《 Thốn Du Bộ 》và công pháp luyện thể cấp hai đại thành 《 Kim Chung Quyết 》.

"Gặp quỷ, đây là điều mà một thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi có thể làm được sao?"

Đại thành Trảm Kiếm Quyết và Thốn Du Bộ còn có thể hiểu được nhưng công pháp luyện thể cấp hai cấp đại thành làm cho bọn họ cảm thấy chấn động.

Mọi người đều biết là công pháp luyện thể khó khăn nhất là đột phá hơn nữa không có đường tắt nào chỉ có thể dựa vào công phu tiến bộ hết sức một chút, công pháp luyện thể cấp hai nếu muốn đại thành ít nhất yêu cầu thời gian mười mấy năm.

Nhưng mà một cái thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi đã đại thành? Hắn là bắt đầu luyện từ bốn năm tuổi sao.

Vậy căn bản không có khả năng khi đó ngay cả xương cốt cũng chưa định hình.

"Đi đường vòng đi, thiếu niên này quá yêu nghiệt vẫn là không nên tùy tiện đi trêu trọc thì tốt hơn."

"Ta cũng đồng ý."

"Đi, đi bên kia."

...

Bóng dáng Phong Vân không ngừng thoáng hiện lên trong rừng rậm, hắn không có đi xâm nhập quá sâu nếu không sẽ không kịp chạy trở về.

Ban đêm Dạ Tuyết Sâm Lâm, mức độ nguy hiểm không biết cao hơn bao nhiêu.

Hắn có trí nhớ Chu Khôn Long nên biết rõ chỗ sâu nhất trong rừng rậm này có thể là nơi sinh hoạt của hung thú thất cấp, đó là nhân vật đáng sợ so với võ giả đỉnh cao.

Mỗi khi đến ban đêm những hung thú này đều sẽ ra ngoài đi bộ, có bay trên trời, có cao bằng núi lớn, có đào đất...

Cho nên, ban đêm Dạ Tuyết Sâm Lâm không có người nào dám ở lâu ngoại trừ những cường giả chân chính ở bên ngoài kia.

Sau khi Phong Vân dừng lại ở chỗ này hơn nửa ngày đã săn gϊếŧ được không ít hung thú nhưng mà đều không có hoàn chỉnh mang về chỉ lấy máu tươi, thịt và những đồ vật chân quý nhất trên người.

Khi hắn trở lại những người thủ thành kia nhìn thấy hắn bình yên vô sự không khỏi trừng thẳng con mắt.

Phong Vân không để ý đến bọn họ tìm một cái ngõ nhỏ thay đổi y phục sau đó đi tới bên trong trợ đêm.

Ở trong cái nhà thương hội "Ám Dạ liên minh" bán ra tất cả các đồ vật lấy được từ trong hung thú.

Sau khi hắn đi ra ngoài trong thẻ ngân hàng lại có thêm số tiền 30w.

"Một ngày kiếm được 30w, đáng vui vẻ."

Phong Vân cân nhắc thẻ căn cước trong tay trên mặt tươi cười.

Đây cũng là hắn có được kinh nghiệm chiến đâu phong phú và kinh nghiệm sinh tồn cộng thêm với thao tác thần kỳ mới có thể kiếm được nhiều như vậy trong một ngày, đổi lại là người khác cùng đẳng cấp không chết ở trong rừng đã là không tệ rồi.