Chương 11: Đánh giá cấp SSS!

Phong Vân ban đầu cho rằng Thiết Mao Trư có thể cùng hắn qua mấy cái hiệp, kết quả ngay cả một kiếm trong tay hắn cũng không kiên trì được, không thể không nói, mười mấy năm kinh nghiệm thực chiến của Chu Khôn Long kia không phải cái ô.

Gϊếŧ những hung thú cấp thấp này thật sự là quá đơn giản.

Không ở lại thú tràng này thêm nữa, Phong Vân rời khỏi cửa

Hung thú mạnh nhất nơi này cũng không đỡ nổi một kiếm của hắn, ở lại cũng không có ý nghĩa gì, không bằng đi tu hành.

Bạch Thiên Trần nhìn bóng dáng Phong Vân rời đi, cười lạnh một tiếng, "Đúng là giả bộ khoe tài.”

Thời gian mới vừa trôi qua năm phút đồng hồ mà thôi, dưới góc nhìn của hắn, Phong Vân hiển nhiên là thất bại, lúc này đã ảm đạm lui tràng.

"Quên đi, chỉ là một thường dân, không đáng để ta chú ý, vẫn là chú trọng trận khảo hạch này, ở đây cũng chỉ có Dương Thiên lớp 7 và Mao Vân Tuyết lớp 3 có năng lực cạnh tranh vị trí thứ nhất với ta, ta chỉ cần phát huy tốt, vị trí thứ nhất nhất định là của ta."

Bạch Thiên Trần nói thầm trong lòng.

. . .

Phong Vân ra khỏi thú tràng dưới đất, không rời khỏi trường học, dẫu sao lúc này cũng đang là thời gian lên lớp, rời trường học sớm không tốt lắm.

Hắn đi tới công viên phía sau trường học, vừa tu hành như mọi ngày, vừa ý thức vào tấm gương không gian, bắt đầu khiêu chiến hình chiếu.

Nhiều ngày trôi qua như vậy, hắn đã luyện thành nhất tâm phân nhị.

【 Thắng hình chiếu Lâm Cường! 】

【 Rơi xuống 】: Không có

【 Thắng hình chiếu thú Hắc Kim Điêu! 】

【 Rơi xuống 】: Không có

【 Thắng hình chiếu người Chu Khôn Long!】

【 Rơi xuống 】: Không có

. . .

【 Thắng hình chiếu thú Hắc Kim Điêu! 】

【 Rơi xuống 】: Lông vũ Hắc Kim

【 Thắng hình chiếu người Chu Khôn Long! 】

【 Rơi xuống 】: Nhị giai vũ kỹ 《 Thốn Du Bộ 》

. . .

Liên tiếp khiêu chiến ba hình chiếu, tổng cộng mười lăm lần, cuối cùng ở Hắc Kim Điêu và Chu Khôn Long tuôn ra vật phẩm.

"Lông vũ Hắc Kim và Thốn Du Bộ."

Cái đầu hắn có thể cầm tiền đến chợ đen đổi, mà cái sau chính là thân pháp vũ kỹ mà hắn khao khát đã lâu.

"Có hiển hóa hay không?"

"Không."

Phong Vân dĩ nhiên không thể hiển hóa ở nơi này, nếu như bị người khác thấy được, vậy coi như bại lộ.

Sau đó, hắn tiếp tục diễn luyện đoán thể pháp môn, cố gắng tu hành.

. . .

Bên kia.

Cuối cùng cũng qua hơn nửa ngày, cuộc khảo hạch đã kết thúc.

Đối với những học viên này mà nói, trận đấu lần này chính là tra tấn đau khổ, e rằng một thời gian rất dài bọn họ cũng không thể nào quên, thậm chí ban đêm còn có thể gặp ác mộng.

Không ngừng nôn mửa, thiếu chút nữa thì tàn phế.

Đây vẫn chỉ là một góc băng sơn của hiện thực tàn khốc, thế giới bên ngoài còn tàn khốc hơn gấp trăm ngàn lần.

Trong văn phòng.

Chu Khôn Long uống một ngụm trà, nhận lấy bảng thành tích từ các huấn luyện viên, bên trên viết đầy tên, thành tích xếp từ cao xuống thấp.

Đầu tiên hắn nhìn từ dưới lên, càng nhìn mày nhíu lại càng chặt.

"Biểu hiện quả nhiên rất kém cỏi, những học viên này nếu như đặt ở YeWai, không quá một ngày, e là cọng lông cũng không còn."

Hiệu trưởng và chủ nhiệm các lớp ở bên cạnh chỉ có thể lúng túng cười một tiếng, không biết nói gì cho phải.

"Chỉ có ba người Bạch Thiên Trần, Mao Vân Tuyết và Dương Thiên tạm coi như là được, có đánh giá A. . ."

Chu Khôn Long nhìn lên trên, nói.

Nhưng một khắc sau, hắn liền lộ ra kinh hãi, "Có chuyện gì xảy ra với hạng nhất Phong Vân, vì sao đánh giá SSS cho hắn?"

Đánh giá SSS?

Bên cạnh, hiệu trưởng và chủ nhiệm các lớp nghe nói như thế, đều kinh sợ đứng dậy, suýt nữa hoài nghi lỗ tai mình xảy ra vấn đề.

Nhất là lão sư trung niên kia, hắn thậm chí hoài nghi đây là ai đó trùng tên trùng họ, không thể nào là Phong Vân trong lớp hắn.

Đánh giá SSS, hắn chấp giáo nhiều năm rồi, chưa từng xuất hiện đánh giá cao như này!

Lúc này, huấn luyện viên thanh niên phụ trách khu vực khảo hạch thứ nhất đi ra, lễ độ nói: "Báo cáo sếp, là ta đánh giá, đây là căn cứ, mời ngài xem qua."

Nói xong, huấn luyện viên thanh niên chiếu hình ảnh chụp được lúc ấy lên không trung cho mọi người ở đây quan sát.

Trong hình, chỉ thấy một thiếu niên anh tuấn tay cầm một thanh trường kiếm, dùng góc độ ‘linh dương quải giác, vô tích khả tầm" " xuyên qua điểm yếu của Thiết Mao Trư, một kích gϊếŧ chết!

Quá hoàn mỹ!

Dù là thời cơ bắt chẹt hay là lực đạo chưởng khống đều hiểu rõ điểm yếu của hung thú, đều có thể được gọi là sách giáo khoa!

Chu Khôn Long thậm chí còn thấy được bóng dáng của mình trên người đối phương.

"Tốt!"

Hắn không nhịn được hét lớn một tiếng, khiến những người khác đều giật mình.

"Trong trường học của chúng ta vẫn còn có đệ tử thiên tài như vậy!" Hiệu trưởng nét mặt già nua cũng cười thành một đóa cúc.

Lão sư trung niên không thể tin được vào mắt mình, thiếu niên anh tuấn trong hình kia, đúng là Phong Vân trong lớp hắn, cũng là tiểu tử nghèo mà lúc trước hắn không coi trọng.

"Tiểu tử này che giấu kỹ thật!"

Bình thường Phong Vân quá im lặng, không tham gia hoạt động lớp, cũng không so tài với người khác, chỉ lên lớp như thường lệ, thế cho nên lão sư trung niên căn bản không biết thực lực cảnh giới của Phong Vân như thế nào.

Theo hắn thấy Phong Vân rất có thể là thiên tài chiến đấu trong truyền thuyết, hiểu rõ chi tiết chiến đấu rất nhanh, bằng không thì sao có thể dễ dàng gϊếŧ Thiết Mao Trư kia trong nháy mắt như vậy.

"Đúng vậy, cuối cùng cũng tìm ra một tiểu tử tài giỏi, nhớ bồi dưỡng thật tốt, tương lai nhất định bất phàm."

Chu Khôn Long cười nói với hiệu trưởng.

Hiệu trưởng gật đầu, "Đó là đương nhiên, học viện chúng ta nhất định sẽ liệt đệ tử thiên tài này vào một trong nhữnh mục tiêu bồi dưỡng trọng điểm."

Hắn vừa xem qua tư liệu của Phong Vân, ra đời ở viện mồ côi, có thể nói là nhất cùng nhị bạch (một nghèo hai trắng), nhưng mà chính do bối cảnh như vậy mới đi đến bước này, không thể không nói, đối phương nhất định là một thiên tài.

Nếu như bồi dưỡng, tương lai không nói nhất phi trùng thiên, ít nhất cũng có thể đại phóng dị sắc, chuyện này đối với danh tiếng học viện bọn họ cũng có tác dụng rất lớn.

. . .

Mà ở bên ngoài.

Nhiều đệ tử còn đang chờ công bố thành tích khảo hạch.

Bạch Thiên Trần, Mao Vân Tuyết và Dương Thiên đứng ở phía trước nhất.

"Đừng tranh giành, lần này đứng đầu nhất định là ta, " Bạch Thiên Trần cười lạnh nói.

"Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, ta mới là người đứng đầu." Trên khuôn mặt xinh đẹp của Mao Vân Tuyết lộ ra khinh thường.

Dương Thiên trực tiếp hơn, hắn trợn trắng mắt, "Để Niệu Hoàng ta thức tỉnh các ngươi."

Những học viên phía sau trố mắt nhìn ba người kia tranh giành, không ai dám chen lời.

Lúc này, một vị huấn luyện viên đi ra, dán thành tích lên bảng thông báo.

Ba người Bạch Thiên Trần nhanh chóng tiến lên.

Mà khi bọn họ thấy được cái tên đứng đầu, nhất thời như bị sét đánh, không thể tin được vào mắt mình, trong miệng không ngừng nói "Không thể nào không thể nào".

Mọi người tò mò tiến lên trước xem, chỉ thấy chỗ đó viết:

【 Hạng nhất: Phong Vân, đánh giá thành tích: cấp SSS】

Hả!

Bọn họ không phải đang nằm mơ chứ?