Chương 13

Độc Cô Trác cũng không xác định được Chúc Long mà hắn biết và Chúc Long trong thế giới này có giống nhau hay không, nhưng hắn vẫn nói những gì mình biết.

Nếu những người khác nghi ngờ hắn rằng họ chưa từng nghe thấy truyền thuyết nào tương tự thì Độc Cô Trác có thể nói dối là mình nhầm lẫn, sẽ không ai hoài nghi thân phận hắn chỉ vì nhớ nhầm một truyền thuyết thần thoại.

Hẳn chuẩn bị tâm lí đầy đủ lại nghe Diệp Chu nói: "Tôi đã từng nghe thấy truyền thuyết này, vậy mà ban ngày lúc lên cấp 10 tôi lại không chú ý tới tân thủ thôn, anh cẩn thận thật đấy."

Độc Cô Trác nói: "Lúc đó là do cậu chưa thấy tình huống vào ban đêm."

Những người khác không hoài nghi truyền thuyết về Chúc Long, xem ra truyền thuyết Thượng Cổ ở hai thế giới này tương tự, Độc Cô Trác càng thêm xác định hai thế giới này có liên quan đến nhau.

"Tân thủ thôn trong thời đại bàn phím và game thực tế ảo không giống nhau, ở phương diện này trò chơi đã thay đổi rất nhiều." Diệp Chu nói, "Tôi cảm thấy ngày đêm khác biệt không chỉ liên quan đến chủng tộc, mà còn có thể là một nội dung chính tuyến."

"Nội dung chính tuyến?" Độc Cô Trác nhìn về phía Diệp Chu.

Diệp Chu xem mình là sư phụ của hắn, kiên nhẫn giải thích: "《Cửu Trọng Thiên》 là game bàn phím có nội dung chính tuyến.'Cửu Trọng Thiên' kì thật cũng như tên, tất cả các tầng Cửu Trọng Thiên chia thành Thượng Trung Hạ Tam Thiên, Nhân giới mà chúng ta đang ở thuộc về Hạ Tam Thiên. Hạ Tam Thiên không phân biệt cao thấp sang hèn, ở chỗ này sáu tộc chung sống hòa bình; Trung Tam Thiên không có vật gì, chỗ đó phủ đầy gió mạnh sáu chủng tộc khó mà vượt qua được; còn Thượng Tam Thiên là Thiên Cung của Thần Giới."

Nghe được lời giải thích của Diệp Chu, Độc Cô Trác cảm thấy khϊếp sợ không gì sánh nổi, hắn nắm mạnh cánh tay Diệp Chu không buông, bả vai run nhè nhẹ.

"Anh làm sao vậy?" Diệp Chu ẩn đi xúc giác và cảm giác đau nên không phát hiện lúc này Độc Cô Trác dùng sức đến mức nào.

Ngón tay Độc Cô Trác lạnh như băng, hắn dùng hết toàn bộ ý chí mới miễn cưỡng bảo trì sự bình tĩnh, cố hết sức tỉnh táo nói: "Trước đây hình như tôi có nghe người khác nói về bối cảnh trò chơi, giữa Thượng Tam Thiên và Hạ Tam Thiên có phải có một trụ trời ở dãy núi Thương Lan không?"

"Đúng vậy, khi những năm đầu game mobile chưa chiếm lĩnh thị trường game, thì《Cửu Trọng Thiên》rất nổi tiếng, anh từng nghe người ta nhắc đến nó cũng là chuyện bình thường." Diệp Chu không phát hiện điều gì khác thường nói.

Ngạo Thiên cũng nói chen vào: "Còn có hai thanh Sáng Thế Thần Kiếm nữa đấy, là vật được truyền qua nhiều thế hệ của Kình Thiên Kiếm Phái. Hồi đó tôi cũng rất thích chơi《Cửu Trọng Thiên》, cứ chờ công ty game mở nội dung chính tuyến 'Kiếm Trủng*' mãi, đáng tiếc về sau game không còn nổi nữa, nghe nói công ty không tìm được nhà đầu tư mới nên sẽ không làm tiếp nội dung cốt truyện phía sau."

"Hai thanh thần kiếm?" Độc Cô Trác vô thức sờ vào cái túi của mình.

"Tên là Huyền Kiếm và Tố Kiếm, nghe nói là ra đời cùng lúc với trụ trời ngay buổi đầu thế giới được tạo thành," Ngạo Thiên nói, "Hai thanh kiếm này còn có hai chủ nhân khác nhau, trong đó có một chủ nhân thanh kiếm tên là.. gọi là gì ấy nhỉ? Cũng na ná như tên của đại thần đấy."

"Gọi là Độc Cô Nhạc đúng không? Nhạc trong Ngũ Nhạc Sùng Sơn." Độc Cô Trác nói.

"Đúng đó, chính là cái tên này!" Diệp Chu nói, "Hắn là Kiếm Chủ Huyền Kiếm."

"Vậy còn Tố Kiếm thì sao?" Độc Cô Trác nói.

Diệp Chu và Ngạo Thiên liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều mờ mịt, Ngạo Thiên lắc đầu nói: "Công ty game chỉ công khai Kiếm Chủ Huyền Kiếm, không có nhắc đến Tố Kiếm, sau này nội dung chính tuyến 'Kiếm Trủng' cũng không được mở ra. Không biết sau khi đổi thành game thực tế ảo có mở ra đoạn nội dung cốt truyện này không."

Độc Cô Trác buông Diệp Chu ra, hắn lùi lại hai bước, dựa vào một cây trúc to khỏe như cây cột đình mới miễn cưỡng đứng vững được.

Độc Cô Nhạc, là tên của phụ thân hắn, chính hắn cướp đi thanh kiếm này từ trong tay cha ruột của mình, cưỡng ép trở thành Kiếm Chủ Huyền Kiếm.

Huyền Kiếm trong túi dường như cảm nhận được tâm trạng phức tạp của Độc Cô Trác, "Ầm ầm" rung động, run lắc dữ dội trong bao.

"Trong bao quần áo này của anh là gì vậy? Vì sao không bỏ vào trong pháp bảo trữ vật, không gian trữ vật đầy rồi à?" Mèo đen lại gần nói, "Nó còn có thể động đậy nè!"

Mèo đen hiếu kì nâng móng vuốt lên muốn chạm vào cái bọc đang lộn xộn kia, ánh mắt Độc Cô Trác nguy hiểm, định giơ tay đập chết con mèo yêu không biết sống chết này.

Diệp Chu biết rõ thân phận Dị tộc của Độc Cô Trác, anh đã nhìn thấy hai thanh kiếm bị gãy trong bao, nhưng anh không biết rằng chúng là Huyền Tố Nhị Kiếm. Diệp Chu cho rằng Độc Cô Trác không muốn người khác trông thấy hai thanh kiếm gãy từ đó phát hiện được bí mật thân phận Dị tộc của hắn nên anh lách người đến bên cạnh Độc Cô Trác, tiện tay xách lấy phần da sau gáy của mèo đen.

Anh thấy lúc trước Độc Cô Trác xách như vậy liền 'trông bầu vẽ gáo', xách mèo đen đi trùng hợp tránh được một chưởng của Độc Cô Trác.

"Cả đám mấy người đều xách da của tôi, Méo!" Mèo đen tức giận giãy giụa nói.

"Chỉ là cảm thấy cảm giác có vẻ rất tốt nên tôi muốn xách thử xem sao." Diệp Chu thuận miệng nói sang chuyện khác, "Lẽ nào cậu không cảm thấy thân thể này của mình rất đáng yêu sao?"

Mèo đen được Diệp Chu khen ngợi mà mở cờ trong bụng, dùng móng vuốt cọ ria mép, kiêu ngạo ngẩng đầu nói: "Há há, tôi cũng thấy vậy đấy."

Diệp Chu thả mèo đen xuống, lợi dụng ánh trăng không để lại dấu vết vỗ Độc Cô Trác một cái, anh quay đầu nói với mấy người còn lại: "Nói đến thanh kiếm này tôi nghe nói chúng nó là một đen một trắng, một thanh chứa đựng khí trong lành trên thế gian, có thể tinh lọc vạn vật; một thanh thì dung nạp khí bẩn của nhân gian, cũng có thể làm ô nhiễm vạn vật."

"Tôi cảm thấy tình huống của trấn Chúc Long và hai thanh kiếm này có chỗ giống nhau, do đó lúc trước tôi mới đoán rằng việc này có liên quan đến nội dung chính tuyến."

Ngạo Thiên chợt nói: "Có lí đó, có lẽ công ty game cũng muốn bắt đầu lại nội dung cốt truyện 'Kiếm Trủng" nên mới tân thủ thôn mới có liên quan thế này. "

Khinh Nguyệt chưa từng chơi game bàn phím, cô là người chơi bị kĩ thuật thực tế ảo hấp dẫn mà tới. Cô nghiêm túc nghe những người khác nói, không khỏi hỏi:" Nếu tình huống trấn Chúc Long giống với nội dung chính tuyến, chúng ta có thể nghĩ đến thì những người chơi khác từng chơi game bàn phím《Cửu Trọng Thiên》hẳn cũng có thể nghĩ đến đúng không? Nếu chúng ta có thể đoạt được nội dung cốt truyện trước bọn họ thì có thể nhận được vật gì tốt không? "

" Người thứ nhất qua được nội dung chính tuyến, dù là chỉ là một phần nội dung cốt truyện thì nhất định sẽ được ban thưởng khá nhiều đấy. "Ngạo Thiên nói.

" Vậy mau nghĩ cách qua nội dung cốt truyện đi, tuyệt đối đừng để bị người khác giành trước. "Khinh Nguyệt kích động nói.

Ngạo Thiên trấn an cô:" Cậu đừng gấp, bây giờ chúng ta chỉ mới suy đoán thôi, còn chưa biết nên theo hướng nào để tìm manh mối đây này. "

Lúc này dưới sự trấn an của Diệp Chu, Độc Cô Trác đã tỉnh táo lại nói:" Chùa Đàn Nghiệp. "

Độc Cô Trác trở tay nắm chặt tay Diệp Chu, đầu ngón tay dán vào mạch của anh, cảm nhận từng nhịp từng nhịp tim đập của Diệp Chu.

Tình trạng mạch đập này cho thấy có khả năng Diệp Chu đi lại kém, thậm chí bị liệt trong nhiều năm, vả lại thời gian không còn nhiều nữa.

Độc Cô Trác thấy Diệp Chu nói rằng trạng thái hôm nay của anh đặc biệt tốt, không còn mệt mỏi như trước. Mà mạch đập hiện tại của Diệp Chu quả thực tốt hơn ban ngày rất nhiều.

Có lẽ thân thể Diệp Chu không tốt có liên quan đến việc hồn phách anh không được đầy đủ, đợi đến khi tìm được toàn bộ hồn phách của Diệp Chu, có lẽ anh có thể đứng dậy, khỏe mạnh sống tiếp.

Độc Cô Trác từng đi khắp mọi ngóc ngách tu chân giới nhưng thế giới của hắn không có tàn hồn của Diệp Chu.

Vậy là ở đây sao? Ở cái thế giới có mối quan hệ dây mơ rễ má đến hắn này có thể đang cất giấu tàn hồn của Diệp Chu hay không?

Còn có Độc Cô Nhạc..

Muốn biết được mọi chân tướng, muốn tìm được hồn phách của Diệp Chu, có lẽ chỉ có một con đường là thăng cấp và tiếp tục nội dung chính tuyến này thôi.

Độc Cô Trác nhìn rừng trức xung quanh," Chùa Đàn Nghiệp là nơi không muốn thấy bất kì tội ác nào. Vào ban ngày, mèo đen muốn trà trộn đến phóng sinh đều bị hòa thượng gϊếŧ chết một lần. Ban đêm trấn nhỏ yêu ma hoành hành, người chơi Nhân tộc bị gϊếŧ thì vì sao hòa thượng chùa Đàn Nghiệp lại mặc kệ? "

" Đúng vậy! "Ngạo Thiên chợt nói.

Khinh Nguyệt nói:" Hơn nữa, lúc tụi tôi rời khỏi khách điếm, người hầu bàn nhìn chằm chằm tụi tôi lúc làm việc nói cho tụi tôi biết là khách điếm cho phép đi ra nhưng không cho vào, mà từ khi nhảy ra khỏi tường, đến một hòa thượng tụi tôi cũng không thấy. "

Những căn nhà khác trong trấn nhỏ đều có yêu ma ẩn núp, khách điếm lại không cho vào, toàn bộ trấn nhỏ chỗ duy nhất dù ngày hay đêm đều có thể ra vào chỉ có chùa Đàn Nghiệp.

Vừa rồi Độc Cô Trác thắp thỏm nhớ mong Diệp Chu, trong lòng chỉ nghĩ tới rừng Nghiệp Chướng nên không chú ý đến tình huống ven đường, cũng không biết chùa Đàn Nghiệp vào ban đêm thành ra thế nào.

" Dù sao chúng ta cũng đều đã cấp 10, không bằng đi ra ngoài xem thử thế nào. "Diệp Chu đề nghị.

Tổ đội năm người, Diệp Chu là người tạo đội ngũ lúc đầu nên được ngầm thừa nhận là đội trưởng. Anh dẫn đầu ra khỏi rừng Nghiệp Chướng, thấy chùa Đàn Nghiệp ban ngày náo nhiệt hiện tại lại vô cùng yên tĩnh, cũng không biết mấy Nhân tộc và Linh tộc đã trốn đi nơi nào.

" Đến đại điện nhìn thử xem. "Độc Cô Trác đề nghị.

Diệp Chu dẫn mọi người vào chính điện chùa Đàn Nghiệp, cửa lớn đóng chặt. Diệp Chu đẩy thử nhưng không được, anh nhẹ nhàng gõ ba cái, nói:" Có người không? "

Trong cửa truyền ra một tiếng niệm phật:" A Di Đà Phật, người chơi ban ngày từng thắp hương mới có thể vào hậu viện ở một đêm, những người chơi khác thì không được. "

" Ồ, hóa ra nhiệm vụ dâng hương là pháp bảo cứu mạng, hình như chúng ta đều không đi thắp hương. "Khinh Nguyệt nói.

Độc Cô Trác suy nghĩ một lát rồi nói:" Chúng tôi không phải đến để tị nạn, chúng tôi muốn hỏi thăm về chuyện của trấn Chúc Long. Đại sư, nơi này yêu ma hoành hành, chùa Đàn Nghiệp thân là Phật môn chính đạo, lẽ nào lại mặc kệ yêu ma tàn sát bừa bãi vào ban đêm sao? "

Phía sau cánh cửa yên lặng trong chốc lát, rất lâu sau truyền đến một tiếng thở dài, cửa chính điện mở ra, trong điện hai hàng ngọn nến đặt bên cạnh tượng phật tự động thắp sáng.

Trên bồ đoàn trước tượng phật có một lão hòa thượng đang quỳ, ông hai mắt nhắm nghiền, cuộn phật châu trong tay, đưa lưng về phía mọi người nói:" Mời thí chủ vào trong."

Hết chương 13.