Chương 37: Thích

Ngay tức khắc một loạt tin nhắn được gửi đến từ 2 người.

Nghê Mạn: "Em có chắc là mình bị bắt cóc không? Sao bọn họ trông thảm hại vậy? Ô, có súng cơ à. Vụ này căng nha, có súng là chết rồi. Em cần chị báo cảnh sát không?"

*Bạn được chuyển 50 vạn. Nhận hay từ chối?"

*Nhận*

Trả lời: "Không cần đâu, em chỉ thông báo rằng minh đang làm gì thôi. Em sẽ tự xử lí vụ này"

Liên Trầm:"Em có đánh chết người không vậy?"

*Bạn được chuyển 50 vạn. Nhận hay từ chối?"

*Nhận"

Trả lời: "Em chưa đánh chết đâu, vẫn còn thở nhưng gãy tay gãy chân hay không thì em không khẳng định được"

Thu điện thoại lại, Tống Mịch lấy dây thừng ở một bên trói từng người lại, sau đó rút điện thoại còn chưa báo cảnh sát, Tống Mịch đã đen mặt, chán ghét nhìn về đám côn đồ, ra sức đạp vào chân người gần nhất.

"ĐM, lỡ giờ ăn trưa của bà đây rồi. Có biết không ăn là sẽ chết không, có biết quý trọng đồ ăn không?......"

Đám người kia nghe tống Mịch chửi rủa mà khóc thành dòng trong lòng. Bọn họ chỉ là theo lệnh hành xử làm việc, ai ngờ gặp phải một con điên lợi hại như vậy chứ.

Không ăn một bữa sẽ chết sao?

Bọn họ ăn đập còn chưa than đây!!!

Cuộc sống đã vất vả còn gặp người như vậy, bọn họ biết sống làm sao!!!

Tống Mịch hóa người đàn bà đanh đá, mắng chửi một lúc rồi mới bấm gọi cảnh sát.

Những vụ bắt cóc, cưỡиɠ ɧϊếp này nên để cảnh sát xử lí, việc của cô chỉ có trừ gian diệt ác.

"Alo, cảnh sát à? Tôi muốn báo án, có mấy người đang bắt cóc tôi, còn hành hạ không có tôi ăn nữa. Vì sao gọi điện được á? Vì tôi có điện thoại đi báo án, chừ ngồi chờ các người tìm ra tới cứu thì bà đây thành thi thể mẹ rồi! WTF, ai đùa với mấy người, địa chỉ XXX, tới nhanh lên nhá, tôi đang bị bắt cóc đấy."

Tống Mịch cúp máy, gửi đoạn video mình quay lúc nãy cho cảnh sát. Chưa đến 10 phút, tiếng còi xe cảnh sát vang lên ing ỏi. Nhìn cảnh sát dẫn mấy người kia đi, Tống Mịch ngày càng đói, nhanh chóng lấy lời khai, muốn về bên Ngạo Đường.

Đội trưởng Lưu nhìn Tống Mịch mặt mày cau có, trả lời thì cộc lốc, bộ dạng cực kì không tình nguyện.

Cô gái này lần trước chưa lấy khẩu cung xong đã phá nát phòng tạm giam rồi bỏ trốn.

Cho người đến nhà tìm mấy lần đều bị trực tiếp đuổi đi.

Vụ án đến bây giờ vẫn chưa tìm được người đứng sau, cuối cùng thiếu nữ bị hại kia không làm ầm lên nhưng cô ta một tuần không gây chuyện là không được sao?

Lần trước thì đánh nhau, lần này thì bắt cóc. Lần sau có phải là đốt nhà không???

Bọn họ làm cảnh sát cũng khó khăn lắm chứ! Có để người khác sống không!!!?

Loại người gợi đòn như cô bị bắt cóc cũng đánh lắm!

Gặp cảnh sát, bọn bắt cóc không những hoảng sợ mà còn cực kì vui mừng như gặp cứu tinh.

Lời khai của bọn bắt cóc có phần khác với lời khai của Tống Mịch. Bọn bắt cóc thừa nhận là có bắt Tống Mịch đến đây nhưng chưa kịp làm gì đã bị cô đánh cho một trận, bọn họ bị thương nặng như vậy đều do cô, muốn cô phải bồi thường.

Tống Mịch ở bên cạnh nghe mà gớt nước mắt với độ ngu ngục của lũ kia, huống chi là nam cảnh sát thẩm vấn.

"Cô ấy bảo các người bắt cóc cô ấy?

"Chúng tôi chỉ làm theo lệnh"

"Vậy là các người bắt cóc cô ấy rồi"

"Trong phần lời khai, còn có quấy rối tìиɧ ɖu͙©, có không?"

"Chúng tôi chỉ nhìn một chút"

"Vậy là quấy rối rồi"

Tống Mịch ngồi bên cạnh muốn giữ hình tượng tội nghiệp cũng không được, phá lên cười làm cho khung cảnh đang nghiêm túc bỗng trở nên kì dị.

Mặc Hoành ngồi trên nóc xe cảnh sát ngớ người, vị cảnh sát này có thật là không phải do Liên Trầm phái đến chứ!?

Xác định Tống Mịch quả thực là người bị hại, cảnh sát mới miễn cưỡng thả cô về.

Tống Mịch nhìn giờ, đã 2h38 rồi. Ngạo Đường bảo cô 11 rưỡi đến ăn cơm. Đã quá 2 tiếng rồi, anh ấy đợi 2 tiếng rồi.

Chết tiệt!

Tống Mịch vừa phóng như bay trên nóc nhà về biệt thự Ngạo Đường, vừa gọi điện cho anh, gọi mấy lần cũng không ai bắt máy. Mở cửa bước vào, phòng khách bình thường nhưng không thấy anh, bước vào nhà bếp là một đống hỗn độn, cả mâm cơm bị quét xuống dưới sàn, bát đĩa trong tủ cũng không còn cái nào, tất cả đều bị đập vỡ tan tành.

Toang rồi toang rồi!

Lần này lão bà giận chắc rồi. Sau này làm sao dỗ lên giường được!?

Tống Mịch lùi ra khỏi nhà bếp, quay người đi lên phòng ngủ: "Ngạo Đường"

Ngạo Đường ngồi gục người trên giường, quay lưng về phía cửa, cả tay và chân bị mảnh sành cứa bị thương, vết máu hơi khô vẫn còn ươn ướt, bị lau bừa trên quần áo.

Trong mắt anh là sự thờ ơ, vô hồn, không sắc thái mang cả nét thù hận, so với khi tức giận còn đáng sợ hơn.

Tống Mịch: "....." Mẹ nó, tên thiểu năng này lại tự làm mình bị thương.

Làm tổn thương thân thể người của bổn cô nương thì có chịu trách nhiệm không!?

Tống Mịch nhìn anh một lúc, đến khi sự oán hận tiêu biến, cô ra ngoài, lặng lặng bê chậu nước ấm cùng hộp y tế đến trước mặt anh.

Tống Mịch quỳ một chân xuống, cẩn thận rửa sạch vết máu, từ đầu đến cuối rất nhẹ nhàng như nâng niu một bảo vật trân quý.

Ngạo Đường cả quá trình đều không ngẩng mặt nhưng vẫn luôn quan sát Tống Mịch, cô làm chậm rãi nhưng lại vô cùng thành thục, anh không cảm nhận được một tia đau đớn nào.

Ngạo Đường biết, cô cho thuốc vào nước, vừa băng bó vừa thầm lặng truyền nguyên khí vào người anh, nên vết thương mới không đau mới nhanh lành.

Tống Mịch vừa băng bó vừa lên tiếng xin lỗi.

"Xin lỗi, có chút chuyện cần xử lí nên đến trễ"

"Chuyện gì?"

"Có đám người bắt cóc em"

Ngạo Đường vẻ mặt không bận tâm nhưng hai tay chôn dưới chân siết chặt.

"Điện thoại"

"Em gọi mãi không thấy ai nghe máy"

"........" Điện thoại hình như rơi mất khi đua xe rồi.

"Ngạo Đường, hứa với em. Sau này làm gì tuyệt đối cũng không được khiến bản thân bị thương"

".....được"

Tống Mịch nói rất bình thản, không phải hỏi ý kiến mà là ra lệnh. Ngạo Đường rất ghét người khác ra lệnh mình, nếu là người khác dù bị thương, anh đã sớm đấm rồi nhưng nghe cô nói, trong lòng lại vui mừng. Đây chính là cảm giác được quan tâm sao?

Không, không phải. Trình Minh cũng quan tâm hắn nhưng hắn lại không cảm thấy như vậy.

Vậy đây chính là thích? Hắn thích cô sao?

Hóa ra cảm giác được người mình thích quan tâm lại vui như vậy.

Tống Mịch băng bó xong, mở tủ định thay quần áo cho anh. Bên trong ngoài màu đen cũng không có gì khác, tất cả đều là áo phông có hình đầu lâu, không đầu lâu thì cũng là họa tiết mà mấy tên côn đồ hay mặc.

Quay lại nhìn Ngạo Đường vẫn gục mặt xuống sàn , thật sự muốn ăn thịt anh mà.

Lấy cái áo cô vừa ý nhất, với tay định thay cho Ngạo Đường. Tay mới chạm đến áo liền bị anh giữ chặt, bộ dạng vừa bất ngờ vừa không tình nguyện, cuối cùng không nỡ để anh đi chân bị thương vào phòng tắm. Tống Mịch đành ra ngoài đợi anh thay xong.

Hơn 10 phút mới trở vào, phát hiện anh ngã nằm ngủ từ lúc nào. Không nghĩ nhiều Tống Mịch lập tức rón rén nhảy lên giường, quay người anh lại ôm vào lòng, mỉm cười thỏa mãn.

Hê hê, còn bước cuối nhưng nể tình anh đang bị thương bổn cô nương tạm tha cho anh.

Mặc Hoành: "......." 3 giờ rồi, ngủ cái mẹ gì nữa!!!!!!