Chương 54: Lần đầu thử nghiệm!

Phương Vỹ Huyền báo cho Đường Nam Tư đến xử lý Triệu Đàm Tuyết.

Chuyện liên quan đến an toàn cá nhân của Đường Thanh Hiền, đương nhiên Đường Nam Tư sẽ không xem nhẹ, vội vàng chạy tới lập tức.

Triệu Đàm Tuyết bị Đường Nam Tư đưa đi, Đường Thanh Hiền không nói thêm lời nào, cô ta cũng chẳng còn sức nói.

Cô ta rất mệt, muốn được nghỉ ngơi.

Vì vậy, cô ta xin nghỉ về nhà.

Buổi chiều, Phương Vỹ Huyền vẫn nằm gục xuống bàn, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Tuy nhiên, dù mắt nhắm nhưng trong lòng anh vẫn mang nặng những lo toan về Phệ Tinh Đại Pháp.

Sau buổi nghiên cứu tối qua, anh thấy việc này có khả năng.

Chỉ cần được cho thêm một chút thời gian, anh có thể cải tiến thành công Phệ Tinh Đại Pháp, biến nó thành một môn công pháp không hấp thu tinh khí mà là hấp thu linh khí.



Bệnh viện trung ương thành phố, phòng bệnh VIP.

Lý Dã Phong đang nằm trên giường bệnh, trên má trái băng miếng gạc dày cộp.

Một người đàn ông trung niên phong độ, mặt mũi oai phong đứng bên giường bệnh, tay nắm chặt thành quả đấm, sắc mặt tái nhợt.

Gã ta chỉ cần giậm chân một cái là có thể khiến cho tất cả đại ca trong giới hắc đạo của thành phố Giang Hải run sợ, gã ta là Lý Hòa Phúc.

Đêm qua Lý Hòa Phúc tới Nam Đô để bàn chuyện làm ăn với khách hàng, nghe tin Lý Dã Phong bị đánh, gã ta vội vàng trở về ngay trong đêm.

Nhìn thấy tình cảnh thê thảm của Lý Dã Phong, Lý Hòa Phúc chỉ cảm thấy máu nóng dâng trào, đầu óc choáng váng.

Lý Dã Phong là đứa con duy nhất của gã ta, mặc dù bình thường gã ta rất nghiêm khắc với Lý Dã Phong nhưng chỉ dùng lời nói chứ chưa bao giờ đánh đập hay mắng mỏ.

Nhưng bây giờ, Lý Dã Phong lại bị người ở quán bar tát cho ngất đi!

Đây không chỉ là đánh vào mặt Lý Dã Phong mà còn là đánh vào mặt của Lý Hòa Phúc.

Lý Dã Phong đã tỉnh lại, nhìn thấy Lý Hòa Phúc bên cạnh thì oán hận nói: “Cha, cha nhất định phải báo thù cho con! Bẻ gãy chân tên khốn đó, đưa tới trước mặt con!”

“Những tổn thương nó gây ra cho con, con sẽ trả lại gấp mười lần!”

Ánh mắt Lý Hòa Phúc rất dữ tợn, gã ta nói: “Yên tâm đi, Dã Phong, cha đã phái toàn bộ người mình đi tìm tên đó. Thành phố Giang Hải tuy lớn nhưng vẫn thuộc quyền quản lý của Lý Hòa Phúc này! Cho dù tên này trốn trong ổ chuột dưới đất, cha cũng sẽ đào nó ra!”



Buổi chiều sau khi tan học, Phương Vỹ Huyền đi bộ về nhà như thường lệ.

Nhưng hôm nay, anh đi tương đối chậm.

Bởi vì anh thấy có điều gì đó bất thường.

Lúc này anh đã đi đến một con đường nhỏ rất yên tĩnh, không có người qua lại.

Từng cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây hai bên đường phát ra âm thanh xào xạc.

Lúc này, có một người giao hàng mặc đồng phục, đi xe đạp điện rẽ vào khúc cua.

Dù đi nhanh hay chậm, người này đều phải đi qua người Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền ra tay ngay lúc đó.

Anh trực tiếp nhấc chân đạp vào chiếc xe đạp điện đang phóng về phía trước.

“Răng rắc!”

Bánh sau của chiếc xe đạp điện bị Phương Vỹ Huyền đá bay.

Mặc dù người giao hàng ngồi trên xe đạp điện tỏ ra khϊếp sợ nhưng tên này phản ứng rất nhanh, chân đạp xuống đất, nhảy khỏi chiếc xe đạp điện.

Trên không trung, người giao hàng thò tay vào túi trong áo khoác, rút ra một khẩu súng lục nhỏ có hình thù kỳ dị.

Phương Vỹ Huyền không chút do dự, tung một cú đấm vào người giao hàng.

Sắc mặt người giao hàng thay đổi, trước khi Phương Vỹ Huyền kịp đấm vào người mình, tên này đã bóp cò, bắn ra một viên đạn màu đen.

“Bụp!”

Phương Vỹ Huyền đấm thẳng vào ngực người giao hàng, khiến tên này bay thẳng ra ngoài.

Nhưng viên đạn bắn ra nhắm thẳng vào trán Phương Vỹ Huyền.

Giữa những tia lửa điện, Phương Vỹ Huyền lập tức đưa tay lên, chụp lấy viên đạn.

“Bùm!”

Một tiếng nổ lên vang lên, viên đạn nổ tung trong không khí, giải phóng một làn khói đen mù mịt.

Đạn khí độc?

Phương Vỹ Huyền khẽ nhíu mày, ngưng tụ chân khí, sau đó toàn thân phóng ra.

“Bùm!”

Một luồng chân khí màu đỏ phát ra từ người Phương Vỹ Huyền, lập tức đánh tan làn khói đen dày đặc.

Làn khói đen chạm vào lá của những cái cây bên đường, những chiếc lá lập tức héo úa!

Phương Vỹ Huyền từ từ đi về phía sát thủ mặc bộ đồng phục đang nằm cách đó hơn mười mét.

“Không thể không nói, tổ chức của bọn mày có nhiều cách gϊếŧ người thật đấy.” Phương Vỹ Huyền cười nói.

Để gϊếŧ được anh, đầu tiên Tổ chức Violet đã sử dụng súng bắn tỉa, sau đó là bom, tiếp theo là châm độc, bây giờ thì dùng cả đạn khí độc.

“Lần này thất bại, lần sau đừng nói là bọn mày dùng đến cả tên lửa nhé?” Phương Vỹ Huyền nói.

Tên sát thủ mặc đồng phục nhân viên giao hàng ôm ngực, nhìn vào mắt Phương Vỹ Huyền, vô cùng sợ hãi.

Người này đúng là một con quái vật!

Đạn khí độc gã ta dùng lúc nãy là một trong những sát khí hàng đầu của Tổ chức Violet.

Viên đạn tuy không lớn nhưng hàm lượng khí độc bên trong không hề thấp!

Theo kế hoạch ban đầu, gã ta chỉ cần đến gần Phương Vỹ Huyền, bắn ra một viên đạn khí độc, kế hoạch coi như thành công.

Chỉ cần Phương Vỹ Huyền hít phải một xíu khí độc, anh sẽ lập tức bỏ mạng!

Không nghĩ tới, nửa đầu kế hoạch thành công, nhưng nửa sau lại vượt khỏi dự đoán!

Phương Vỹ Huyền không chỉ dễ dàng đánh tan làn khí độc mà còn không bị thương gì!

Chuyện này hoàn toàn vượt xa dự đoán!

Tổ chức Violet đã mắc phải một lỗi cực kỳ nghiêm trọng trong việc đánh giá thực lực của Phương Vỹ Huyền!

Nếu cứ tiếp tục như vậy, tổn thất của tổ chức sẽ chỉ ngày càng trở nên trầm trọng hơn!

Tên sát thủ nhìn Phương Vỹ Huyền bằng ánh mắt đầy sự sợ hãi.

Gã ta muốn gửi tin nhắn về trụ sở chính, nhưng gã ta biết có lẽ mình chẳng còn cơ hội.

Phương Vỹ Huyền nhìn tên sát thủ hỏi: “Tao đoán mày cũng không biết vị trí cụ thể của trụ sở Tổ chức Violet.”

Sắc mặt tên sát thủ hơi thay đổi, gã ta ngậm chặt miệng không nói.

Tên sát thủ này không phải người bình thường, gã ta có tu vi Luyện Khí Kỳ đến tầng thứ năm.

Phương Vỹ Huyền bước tới, đặt tay phải lên đầu tên sát thủ.

“Đúng lúc lắm, dùng mày để thử nghiệm Phệ Tinh Đại Pháp đã cải tiến.”

Phương Vỹ Huyền mỉm cười, trong lòng đọc thầm tâm pháp cải tiến tối qua.

Một ánh sáng đỏ nhạt phát ra từ tay phải của anh.

Sắc mặt tên sát thủ thay đổi, gã ta chỉ thấy đan điền trong cơ thể nóng ran.

Đan điền từ từ bành trướng…

“Bùm!”

Sức chịu đựng của đan điền đã đạt tới cực hạn, trực tiếp nổ tung!

Tên sát thủ phun ra một ngụm máu, hai mắt trợn trừng.

Phương Vỹ Huyền thu tay phải lại, tên sát thủ ngã xuống đất, mất đi sự sống.

Mặc dù thử nghiệm thất bại, nhưng ánh mắt của Phương Vỹ Huyền vô cùng phấn khích.

Bởi vì những bước cơ bản trước mắt đã thành công.

Tập hợp tất cả chân khí trong cơ thể của người khác về đan điền, sau đó chuyển hóa chúng thành linh khí.

Phương Vỹ Huyền đã mắc sai lầm ở bước cuối cùng, không hấp thụ được linh khí ở đan điền trong cơ thể của tên sát thủ.

Ở bước này, phải nắm chắc thời điểm hấp thụ, nếu không linh khí ở đan điền sẽ chảy ngược lại, làm vỡ đan điền, tất cả những bước trước đó sẽ trở thành công cốc.

Nhưng chuyện này, chỉ cần thử nghiệm vài lần là có thể nắm chắc.

Sau khi xử lý thi thể của tên sát thủ, Phương Vỹ Huyền mang tâm thế thỏa mãn trở về nhà.



Sau khi trở về khu chung cư Lệ Giang, vừa mở cửa ra Phương Vỹ Huyền đã thấy Vương Duyên Tú đang lau sàn.

“Vỹ Huyền, cháu về rồi.” Vương Duyên Tú nhìn thấy Phương Vỹ Huyền thì mỉm cười.

Vu Ánh Hà đi đến buổi tổng duyệt, vẫn chưa về.

Phương Vỹ Huyền ngồi trên ghế sô pha, cắn hạt dưa nói: “Dì Vương, dì tìm được việc chưa?”

Dì Vương đang lau nhà chợt khựng lại, trả lời anh:“Vẫn chưa.”

“Tình hình kinh tế giờ khó khăn vậy sao? Tìm việc khó quá vậy?” Phương Vỹ Huyền nghi ngờ nói.

“Dì không có trình độ học vấn, kỹ năng chuyên môn cũng không, tuổi tác thì đã lớn, có công ty nào cần nhân viên như dì.” Vương Duyên Tú cười khổ nói.

“Dì Vương, tài nấu nướng của dì tốt như vậy, tìm một công việc ở bếp không khó đúng không?” Phương Vỹ Huyền nói.

Nghe vậy, Vương Duyên Tú cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Dì không có chứng chỉ tay nghề đầu bếp, cho nên… tìm việc trong bếp cũng không dễ.”

Phương Vỹ Huyền khẽ cau mày nói: “Dì Vương, nếu dì cần, cháu có thể nhờ bạn cháu tìm giúp dì một công việc.”

Vương Duyên Tú vội vàng xua tay nói: “Vỹ Huyền, sao dì có thể không biết xấu hổ làm phiền hết cháu đến bạn cháu được chứ? Cậu ấy đã cho dì và Vu Ánh Hà chỗ ở miễn phí, dì rất biết ơn cậu ấy…"

Phương Vỹ Huyền biết tính của Vương Duyên Tú, cũng không nói gì thêm nữa.

“À đúng rồi, Vỹ Huyền, hôm nay là sinh nhật Ánh Hà, tí nữa chúng ta ra ngoài ăn tối đi.” Vương Duyên Tú nói.

“Được.” Phương Vỹ Huyền lập tức đồng ý.

Sáu rưỡi tối, Vu Ánh Hà về đến nhà.

Nghe Vương Duyên Tú nói sẽ ra ngoài ăn tối để tổ chức sinh nhật cho mình, Vu Ánh Hà nhảy cẫng lên vì hạnh phúc.

Nửa tiếng sau, cuối cùng hai mẹ con cũng thay xong quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

“Chúng ta đi ăn ở đâu vậy?” Phương Vỹ Huyền nói.

“Nhà hàng Âu Anderson.” Vương Duyên Tú đáp.

Đây là nhà hàng món Âu cao cấp mà bà ấy đã chọn từ lâu, có rất nhiều chi nhánh ở thành phố Giang Hải.

Giá cả ở nhà hàng Âu này rất cao, ít nhất một nghìn tệ trên đầu người.

Nếu chỉ để tổ chức sinh nhật cho Vu Ánh Hà, Vương Duyên Tú sẽ không bao giờ chọn nhà hàng này.

Nhưng mục đích chính của bữa ăn này là để cảm ơn Phương Vỹ Huyền, vậy nên bà ấy không thể keo kiệt. Cho dù có nghèo đi chăng nữa cũng phải chiêu đãi Phương Vỹ Huyền một bữa ra trò.

Đây là cách duy nhất để bà ấy có thể báo đáp Phương Vỹ Huyền.