Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 323: Thần tiên đánh nhau!

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Ầm!”

Ngay lập tức, vị trí mà Phương Vỹ Huyền vừa đứng trước đó đã trũng thành một cái hố sâu mấy mét!

Trên đài tỷ võ xuất hiện một khe nứt cực lớn, bụi mù nổi lên bốn phía!

Mặc dù người đại diện của các thế gia đều cách đài tỷ võ các mấy chục mét nhưng vẫn có thể cảm nhận được một sức ép khiến người khác không thể thở nổi!

Đây là thực lực của Võ Thánh!

Chỉ một chưởng nhẹ nhàng hời hợt đã có được uy thế khủng bố đến vậy!

Ánh mắt mọi người rung động, nhìn chằm chằm vào bóng dáng Trịnh Thiểm Dinh trên không trung.

Trịnh Thiểm Dinh lúc này trông như Ma thần vậy, khuôn mặt lạnh lùng, áo khoác màu đen trên người hơi hơi phất lên theo gió.

Phương Vỹ Huyền vẫn đứng trên đài tỷ võ, chẳng qua theo sự sụp đổ của đài, anh cũng rơi vào trong đống đá vụn.

“Chống lại một chưởng của tôi mà không ngã, không tồi.” Trịnh Thiểm Dinh đứng từ trên cao nhìn xuống Phương Vỹ Huyền, lạnh lùng nói.

Phương Vỹ Huyền không nói gì, chỉ đạp chân một cái bắn người lên!

Anh xuất hiện trước mặt Trịnh Thiểm Dinh ngay lập tức, nắm đấm bên tay phải nắm chặt, nện ra một quyền về phía l*иg ngực Trịnh Thiểm Dinh!

Đồng tử của Trịnh Thiểm Dinh hơi co rụt lại, nhanh chóng lùi lại phía sau.

Tốc độ cực nhanh khiến trên bầu trời xuất hiện mấy bóng dáng mờ ảo!

Nhưng một quyền này của Phương Vỹ Huyền lại rẽ theo, vẫn đánh thẳng về phía ông ta!

Hai tay của Trịnh Thiểm Dinh đánh ra hai chưởng về phía trước.

Một sức mạnh nặng nề vô hình khuếch tán ra phía trước như sóng nước, va chạm vào nắm đấm mạnh mẽ của Phương Vỹ Huyền, lấy mềm đối cứng, hóa giải mọi thứ không còn một mảnh.

Mà lúc này Phương Vỹ Huyền lại nhích người, thân hình lóe lên giữa không trung.

Trong chớp mắt, anh đã vọt tới trước người Trịnh Thiểm Dinh, lại đánh ra một quyền nữa.

Trịnh Thiểm Dinh lại né về phía sau.

Nhưng lúc này Phương Vỹ Huyền tựa như đã đoán được động tác tiếp theo của ông ta. Anh đã vọt mạnh về phía trước ngay sau đó.

Dưới tình huống như vậy, Trịnh Thiểm Dinh không thể lại né tránh một quyền này được nữa, chỉ đành phải đánh ra một chưởng đón đỡ nó!

“Ầm!”

Một trận nổ bộc phát giữa không trung khiến cả không gian như chấn động.

Trịnh Thiểm Dinh bay ngược ra mấy mét mới đứng vững thân hình.

Ông ta nhìn nhìn Phương Vỹ Huyền cách đó không xa, sự ngạc nhiên hiện ra trong ánh mắt.

Sức mạnh của Phương Vỹ Huyền vẫn nằm ngoài dự đoán của ông ta.

Cánh tay phải mà ông ta dùng để đỡ đòn đã hơi đau!

“Có được sức mạnh cơ thể mạnh mẽ như thế thì có thể chiến thắng Võ Tôn cũng chẳng có gì kỳ quái.” Ánh mắt của Trịnh Thiểm Dinh hơi động đậy.

“Có vẻ như ông cũng không phải rất mạnh nhỉ.” Phương Vỹ Huyền nhìn về phía Trịnh Thiểm Dinh, khóe miệng cong lên thành một vòng cung rồi nói.

Trịnh Thiểm Dinh nghe vậy cũng không có phản ứng gì, còn người đang xem cuộc chiến ở xung quanh thì vẻ mặt thay đổi.

Ngang nhiên châm chọc Võ Thánh ư?

Lá gan cũng lớn quá rồi chăng?

Mặc dù Phương Vỹ Huyền đã thể hiện ra rằng một quyền của anh có thể đánh lui Trịnh Thiểm Dinh, thoạt nhìn cũng rất mạnh mẽ.

Nhưng lúc vừa mới bắt đầu đánh nhau, thực lực của Trịnh Thiểm Dinh thân là Võ Thánh chỉ sợ mới chỉ thể hiện ra chưa đến một phần mười!

Còn sớm vậy mà Phương Vỹ Huyền đã bắt đầu khıêυ khí©h Trịnh Thiểm Dinh, hậu quả sẽ chỉ là chọc giận Trịnh Thiểm Dinh sau đó khiến cho bản thân mình càng chết một cách thảm hại hơn mà thôi!

Vẫn còn trẻ tuổi quá, thiếu kiên nhẫn!

Dưới đài có không ít người âm thầm lắc đầu.

Giống như xác minh suy nghĩ của mọi người.

Sau khi nghe thấy lời của Phương Vỹ Huyền, vẻ mặt Trịnh Thiểm Dinh trở nên u ám, một hơi thở cực kỳ khủng bố bộc phát ra từ trên người!

Cơ thể ông ta cứ như đang sôi trào, bề mặt làn da sủi lên từng lớp khói trắng.

Một lát sau, trên làn da của Trịnh Thiểm Dinh đã hiện lên màu trắng bạc thuộc về kim loại.

Thấy tình huống này, mọi người đều ngạc nhiên.

Mà võ giả nhà họ Trịnh đang đứng ở một đầu khác của đài tỷ võ lại vô cùng kích động.

Đây là một trong những bí pháp mà năm đó vị cao nhân kia đã truyền cho nhà họ Trịnh bọn họ!

Bá Thể Quyết!

Sau khi tu luyện công pháp này tới trình độ cao là có thể biến cơ thể thành cứng cắn như bạch kim!

Cùng với đó là sức lực lớn vô cùng! Một quyền có thể đánh sập cả dãy núi!

Đại trưởng lão dùng công pháp này đã chứng minh rằng ông ta đã tức giận rồi!

Phương Vỹ Huyền chắc chắn phải chết thảm dưới nắm đấm thép của Đại trưởng lão!

Trịnh Thiểm Dinh lúc này toàn thân nổi lên những mũi nhọn màu bạc chói mắt.

Ông ta nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, sát khí nổi lên trong đôi mắt nghiêm nghị, giọng nói lạnh lùng cất lên: “Tiếp tục… đấu thể thuật với tôi đi.”

Vừa nói, Trịnh Thiểm Dinh vừa vọt mạnh về phía vị trí mà Phương Vỹ Huyền đang đứng!

“Vèo!”

Cơ thể của ông ta vọt qua không trung phát ra một tiếng rít!

Cứ như không gian cũng bị xé rách vậy!

Ông ta ngay tức khắc vọt tới trước mặt Phương Vỹ Huyền, quyền cước đều nện ra hết!

Tốc độ công kích của ông ta cực nhanh, một đấm một đá đều nhằm thẳng vào vị trí chí mạng!

Phương Vỹ Huyền hơi hơi híp mắt lại, cánh tay phải chắn trước người, đỡ lấy một quyền của Trịnh Thiểm Dinh.

“Bang!”

Âm thanh trầm đυ.c của kim loại vang lên khiến trái tim của những người ở đây đều run bắn lên!

Trịnh Thiểm Dinh nâng chân phải lên muốn đá vào bụng Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền lại vươn tay trái ra đỡ phía dưới!

“Bang!”

Lại là một tiếng trầm đυ.c!

Công kích ở một đá này của Trịnh Thiểm Dinh cũng bị hóa giải!

Nhưng đòn tấn công của Trịnh Thiểm Dinh vẫn chưa dừng lại mà là chỉ như mới bắt đầu của đợt mưa to gió lớn!

Vì sự tồn tại của Bá Thể Quyết nên nhà họ Trịnh chú ý đến thể thuật hơn các thế gia Võ đạo khác.

Mỗi một võ giả của nhà họ Trịnh ít nhất cũng phải nắm giữ từ ba đến năm loại thân pháp quyền pháp, dùng để làm thủ đoạn khi đánh cận chiến.

Mà Trịnh Thiểm Dinh lại là bậc thầy trong đó!

Vì đạt được hiệu quả lớn nhất của Bá Thể Quyết mà ông ta luôn không ngừng tu luyện các loại quyền pháp, thân pháp,…

Có thể nói, ông ta đã thông thạo toàn bộ các loại thể thuật cận chiến nổi danh trong Hoa Hạ, hơn nữa còn truyền bá ra ngoài, lý giải chúng sau đó hình thành một phái võ cho riêng mình.

Ông ta vô cùng tự tin rằng nếu nói về trình độ cận chiến thì ít nhất ông ta cũng có thể đứng top ba trong giới Võ đạo Hoa Hạ!

Đòn tấn công của Trịnh Thiểm Dinh vô cùng sắc bén, hơn nữa sức mạnh ẩn chứa trong mỗi đòn đánh ra đều đạt đến cực hạn!

Quyền pháp của ông ta biến hóa tài tình, chỉ để lại giữa không trung một bóng mờ, khiến kẻ khác khó mà bắt giữ được.

Mà dưới nắm đấm mãnh liệt kia, ông ta còn vận chuyển thân pháp.

Có thể nói rằng ông ta đang tấn công đối phương từ mọi phía!

Nhưng phòng ngự của Phương Vỹ Huyền cũng khiến Trịnh Thiểm Dinh chấn động trong lòng.

Đòn tấn công của ông ta đã đạt tới tình trạng này rồi, thế mà cố tình chẳng có một đòn nào có thể đánh lên người Phương Vỹ Huyền!

Thân pháp của Phương Vỹ Huyền cũng kỳ quái như ông ta vậy. Cơ thể anh né tránh đòn đánh của ông ta bằng đủ loại cách vặn vẹo khác nhau.

Hai người quấn lấy nhau trên không trung đài tỷ võ, thân hình như điện xẹt, chỉ để lại chút bóng dáng lờ mờ.

Mọi người phía dưới không thể nào nhìn rõ tình huống đánh nhau của hai bên, chỉ có thể nghe thấy từng tiếng từng tiếng động vang lên!

Đây là những âm thanh tạo ra từ mỗi đòn đánh!

Chỉ mới mấy nắm đấm mà đã đánh cho mặt đất thành một cái hố sâu hoắm!

Trong tầm nhìn của mọi người, trên bầu trời chỉ có hai bóng dáng chớp lóe, ngay cả thân phận cũng có mà phân biệt được!

Trên người Trịnh Thiểm Dinh phát ra hơi thở của Võ Thánh, bao phủ toàn đất trời khiến cho áp suất không khí giảm đến mức cực kỳ thấp.

Nếu không phải người đang xem cuộc chiến đều là Võ giả có tu vi trong người thì chỉ sợ đã không thể chống đỡ được từ lâu rồi.

“Thật đúng là thần tiên đánh nhau mà… Tôi chỉ là một người bình thường, ngay cả cơ thể nhìn rõ cũng chẳng có.” Có người ngẩng đầu nhìn bóng dáng chớp lóe giữa không trung, khuôn mặt dại ra thì thào lẩm bẩm.

Ở căn biệt thự trên Thiên Thai phía sau đài tỷ võ, Dương Yến Xuân nhìn chằm chằm vào thực phẩm giữa không trung, răng nanh nghiến vào nhau kêu ken két.

Tâm trạng của cô ta đang hồi hộp vô cùng, hận không thể tự mình lên sân khấu hỗ trợ!

Tình huống bây giờ hơi khác với những gì cô ta dự đoán!

Vốn dĩ cô ta tưởng rằng Đại trưởng lão Trịnh Thiểm Dinh vừa ra tay là có thể nghiền áp Phương Vỹ Huyền một cách dễ dàng.

Nhưng hôm nay xem ra hai người đang đánh ngang sức ngang tài!

Dương Yến Xuân không cho phép có bất cứ điều gì ngoài ý muốn xảy ra!

Cô ta muốn nhìn thấy Phương Vỹ Huyền chết! Cô ta đã khó nhịn nổi mà muốn tận mắt chứng kiến Phương Vỹ Huyền chết đi trong đau đớn!

Đối với cô ta, Phương Vỹ Huyền còn sống lâu hơn một giây đồng hồ thì còn là một loại giày vò, hơn nữa còn tràn ngập sự không thể nắm bắt!

Hai mắt Dương Yến Xuân đỏ ngầu nhìn về phía Trịnh Thanh Huỳnh ở bên cạnh, thấp giọng nói: “Thanh Huỳnh, để Võ giả ra tay đồng loạt đi! Đừng lãng phí thời gian nữa!”

Trịnh Thanh Huỳnh quay đầu nhìn về phía Dương Yến Xuân, nhìn thấy vẻ mặt của cô ta thì thò tay vỗ vỗ vai cô ta rồi an ủi nói: “Yến Xuân, đừng vội. Đại trưởng lão bế quan lâu rồi, bây giờ được một lần hoạt động gân cốt, ông ấy đang đùa giỡn Phương Vỹ Huyền đấy!”

“Yên tâm đi, hôm nay cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không thể nào cứu được Phương Vỹ Huyền!”

“Chắc chắn anh ta sẽ chết, chắc chắn sẽ chết thảm thiết như mong muốn của em!”

Nghe thấy lời của Trịnh Thanh Huỳnh, vẻ mặt Dương Yến Xuân dịu đi không ít.



Giữa không trung, Phương Vỹ Huyền còn đang né tránh mỗi đòn tấn công của Trịnh Thiểm Dinh.

“Nếu ông không thay đổi thì tôi sẽ phản kích đấy, thật nhàm chán.” Phương Vỹ Huyền lười biếng nói.

Đối với Trịnh Thiểm Dinh mà nói thì những lời này chính là những lời mỉa mai trắng trợn!

Cơn tức giận dấy lên trong l*иg ngực Trịnh Thiểm Dinh.

Thế tấn công của ông ta trở nên càng mạnh hơn, mỗi một lần đánh ra đều như có sấm sét lóe lên, trong đó còn ẩn chứa sức mạnh đủ để phá hủy mọi thứ!

Nhưng Phương Vỹ Huyền vẫn ứng phó rất thành thạo.

Sau khi đánh một hồi, lòng tự tin của Trịnh Thiểm Dinh đã giảm đi một nửa.

Thế tấn công trước mắt đã là cực hạn trong khả năng trước mắt của ông ta rồi.

Nhưng ông ta vẫn không thể chạm nổi vào một sợi tóc của Phương Vỹ Huyền.

Mỗi một nắm đấm của ông ta đều ẩn chứa sức mạnh to lớn nhưng chỉ có thể đánh vào không khí!

Điều này không khỏi khiến ông ta hơi nhụt chí.

“Được rồi, xem ra ông cũng không còn gì mới hơn nữa.” Phương Vỹ Huyền thản nhiên nói.

“Chết đi!”

Trịnh Thiểm Dinh quát một tiếng lạnh lùng rồi lại đánh nắm đấm bên phải về phía l*иg ngực Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền nghiêng người tránh thoát một quyền này, thân hình vọt tới bên sườn Trịnh Thiểm Dinh, đấm một cú về phía eo Trịnh Thiểm Dinh!

Trịnh Thiểm Dinh vẫn luôn tập trung vào tấn công không thể nào chuyển sang hình thái phòng ngự trong nháy mắt được!

“Bang!”

Một tiếng động vang lên, cơ thể Trịnh Thiểm Dinh rơi thẳng xuống đài tỷ võ như một viên đạn pháo!

“Ầm ầm!”

Cả đài tỷ võ nứt toạc ra trong nháy mắt, đá vụn vẩy tung tóe!

Phương Vỹ Huyền lao nhanh xuống, phóng về phía Trịnh Thiểm Dinh đang ở dưới mặt đất, hai chân chụm lại, đạp thẳng xuống!

“Tinh Mang Quyết!”

Vẻ mặt Trịnh Thiểm Dinh hơi thay đổi. Ông ta niệm quyết trong miệng, hai tay bấm thần chú rồi đẩy lên phía trên!

Một làn sóng năng lượng có chứa tính hủy diệt đánh thẳng vể phía Phương Vỹ Huyền.

Phương Vỹ Huyền chẳng thèm trốn, vẫn đạp về phía Trịnh Thiểm Dinh!

“Ầm!”

Giây tiếp theo, bóng dáng Phương Vỹ Huyền đã bị chùm tia sáng năng lượng mà Trịnh Thiểm Dinh phát ra nuốt hết!

Trên mặt Trịnh Thiểm Dinh hiện lên một nụ cười mỉa mai.

Nhưng nụ cười của ông ta vừa mới hiện ra đã cứng ngắc lại.

Bởi vì hơi thở của Phương Vỹ Huyền vẫn đang đánh úp về phía ông ta.

“Ầm!”

Giây tiếp theo, hai chân Phương Vỹ Huyền đã nặng nề đạp lên trên ngực Trịnh Thiểm Dinh!

“Ầm ầm!”

Cơ thể Trịnh Thiểm Dinh chôn thẳng xuống dưới nền đất.

Mặt đất chấn động, đất đai trong phạm vi trăm mét đều nứt toạc ra!

Người xem ồ lên một tiếng sau đó đều lùi về phía sau.

Bụi mù bay lên bao trùm cả không gian.

Trịnh Thiểm Dinh lúc này đang nằm ở vị trí dưới mặt đất mấy chục mét.

Chân của Phương Vỹ Huyền vẫn đạp lên ngực ông ta.

Bá thể màu bạc trong ngực Trịnh Thiểm Dinh xuất hiện từng vứt nứt vỡ, sau đó lan rộng ra bốn phía!

“Phụt!”

Trịnh Thiểm Dinh phun ra một búng máu, vẻ mặt tái nhợt nhìn Phương Vỹ Huyền, trong ánh mắt chỉ còn lại sự sợ hãi.

Cả người Phương Vỹ Huyền lúc này đang được bao phủ bởi một lớp vàng kim.

Một luồng hơi thở thần thánh phát ra từ trên người anh khiến đáy lòng Trịnh Thiểm Dinh sinh ra một cảm giác sợ hãi không thể hiểu được!
« Chương TrướcChương Tiếp »