Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Tu Luyện Đã 5000 Năm

Chương 302: Trái tim rung động!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Toàn bộ hòn đảo vang vọng tiếng kêu thảm thiết của Vân Nhất Trì, cùng với những tiếng nổ vang liên tiếp.

Mọi người nhìn Phương Vỹ Huyền, trong mắt chỉ có khϊếp sợ.

Quá tàn bạo, thật sự là quá tàn bạo.

Ở trước mặt Phương Vỹ Huyền, Vân Nhất Trì chỉ giống như một bao cát, bị treo lên đánh.

Ngay cả một chút sức đánh trả cũng không có.

Mà lần này khác với lần trước khi Vân Nhất Trì cố ý để bị đánh.

Lần này, tiếng kêu của Vân Nhất Trì vô cùng thảm thiết.

Trong mắt đại sư Vô Niệm cách gần nhất chỉ có khϊếp sợ.

Trong những người có mặt ở hiện trường, ông ta là người nhìn thấy trận chiến đấu này rõ ràng nhất.

Ban đầu, đúng là Vân Nhất Trì cố ý để bị đánh, muốn lợi dụng điều này để đạt được sức mạnh lớn hơn.

Trên thực tế, ý đồ của Vân Nhất Trì đã thành công, đúng là anh ta bị đánh rất thảm, đồng thời hơi thở trên người cũng đạt tới đỉnh điểm.

Thật không ngờ rằng, cho dù sức mạnh đã tăng lên mấy lần, anh ta vẫn không phải là đối thủ của Phương Vỹ Huyền!

Sau đó trong lúc đánh nhau, anh ta lại bị Phương Vỹ Huyền hành hung.

Bắt đầu từ lúc này, Vân Nhất Trì bị Phương Vỹ Huyền đánh không phải là cố ý.

Vân Nhất Trì… quả thật không phải là đối thủ của Phương Vỹ Huyền, cho dù hơi thở trên người có mạnh đến đâu đi chăng nữa!

“Thanh niên này… rốt cuộc là thần thánh phương nào?”

Đại sư Vô Niệm nhìn bóng dáng của Phương Vỹ Huyền, trong lòng chấn động không thôi.

“Ầm!”

Phương Vỹ Huyền lại đập Vân Nhất Trì lên mặt đất.

Lúc này, chỗ duy nhất trên người Vân Nhất Trì còn có thể nhìn ra hình người, chỉ có cặp mắt kia.

Anh ta nhìn Phương Vỹ Huyền, trong mắt không còn tự tin, chỉ có sự sợ hãi đến cùng cực!

Đối mặt với Phương Vỹ Huyền, anh ta vốn không có chút phần thắng nào.

Chịu đau đớn dữ dội hết lần này tới lần khác, kí©h thí©ɧ niềm lực của cơ thể, từ đó đạt được sức mạnh lớn hơn.

Trong phần lớn tình huống, phương thức này đều có hiệu quả.

Bởi vì khi sức mạnh tăng lên đến một mức độ nhất định, chắc chắn anh ta có thể làm thịt đối thủ!

Nhưng hôm nay, đối mặt với Phương Vỹ Huyền, anh ta lại cảm thấy vô cùng tuyệt vọng!

Cho dù anh ta bị công kích thê thảm đến cỡ nào, sức mạnh tăng lên gấp bao nhiêu lần, anh ta vẫn không phải là đối thủ của Phương Vỹ Huyền!

Phương Vỹ Huyền không cần nhíu mày lấy một cái đã đánh bại anh ta!

Điều này khiến tâm lý của Vân Nhất Trì hoàn toàn sụp đổ.

Môn công pháp mà anh ta nắm giữ, sức chịu đựng tâm lý là một cửa quan rất quan trọng.

Sở dĩ anh ta có thể dễ dàng chống lại rất nhiều công kích là bởi vì trong lòng anh ta tin chắc rằng, cơ thể anh ta có thể nhanh chóng chữa khỏi, đồng thời sẽ trở nên mạnh hơn.

Có niềm tin này, anh ta có thể chịu đựng được những cơn đau nhức dữ dội.

Nhưng bây giờ, phòng tuyến tâm lý của anh ta sụp đổ.

Anh ta phát hiện mình bị đánh là uổng công vô ích!

Sức mạnh tăng lên vốn không đủ để chống lại Phương Vỹ Huyền!

Như vậy, niềm tin của anh ta hoàn toàn sụp đổ, cũng không còn cách nào chịu đựng được đau đớn!

Vân Nhất Trì nằm trên mặt đất, cơ thể có chút run rẩy.

Công pháp mạnh cỡ nào cũng sẽ có cực hạn.

Hôm nay cơ thể anh ta bị tổn thương quá nặng, hơn nữa còn quá nhiều lần.

Lúc này, không chỉ tâm lý của anh ta sụp đổ, mà ngay cả công pháp của anh ta cũng mất đi tác dụng.

Phương Vỹ Huyền nhìn Vân Nhất Trì, trong ánh mắt không hề có chút gợn sóng nào.

“Mày, rốt cuộc là ai?” Vân Nhất Trì nói bằng giọng cực kỳ khàn.

Lúc này anh ta còn có thể nói chuyện đã là kỳ tích rồi.

“Tôi là Phương Vỹ Huyền, chắc anh cũng biết tôi.” Phương Vỹ Huyền lạnh nhạt nói.

Phương Vỹ Huyền?

Nghe tấy cái tên này, Vân Nhất Trì lập tức sinh ra một loại sợ hãi từ tận tâm hồn.

Anh ta đột nhiên nhớ lại một bóng người!

Đó là cảnh tượng cuối cùng mà anh ta nhìn thấy trước khi linh hồn của anh ta rơi vào trạng thái ngủ say.

Trong cung Tử Viêm, máu tươi lan tràn.

Một bóng người cầm kiếm dài trong tay, chém gϊếŧ với mấy trưởng lão trong tông môn ở giữa không trung.

Những trưởng lão này bị bóng người kia chém từng nhát kiếm lên người, không hề có sức đánh trả!

Cũng giống như Vân Nhất Trì của hôm nay, cho dù nắm giữ công pháp bí mật của cung Tử Viêm, từ đầu đến cuối vẫn không thể nào chiến thắng đối thủ, cho đến khi tâm lý hoàn toàn sụp đổ, cuối cùng chết thảm!

Bóng người kia khắc sâu trong tâm hồn của Vân Nhất Trì.

Chỉ có điều, sau khi ngủ say hơn hai nghìn năm, Vân Nhất Trì đã quên mất tướng mạo cụ thể của bóng người năm xưa.

Nhưng hôm nay, nhìn Phương Vỹ Huyền ở trước mặt, anh ta lại dễ dàng chồng hai bóng hình lên nhau.

Sự sợ hãi từ tận tâm hồn nói cho anh ta biết… Phương Vỹ Huyền… Người đàn ông trông rất trẻ tuổi ở trước mắt này, chính là Phương Vỹ Huyền năm xưa khiến toàn bộ cung Tử Viêm của bọn họ rơi vào bước đường cùng!

Thảo nào anh lại mạnh đến như vậy, thảo nào anh chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ!

“Sao lại còn sống? Sao có thể còn sống!” Vân Nhất Trì nhìn Phương Vỹ Huyền, hoảng sợ hét lớn.

“Các người đều còn sống, sao tôi lại không được sống chứ?” Phương Vỹ Huyền hơi híp mắt lại và nói.

“Không thể nào… Không thể nào! Chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, sao có thể còn sống…” Vân Nhất Trì lẩm bẩm.

Lý do anh ta còn có thể sống được là nhờ vào sức mạnh linh hồn.

Giây phút cung Tử Viêm sắp sụp đổ, Thái Thượng trưởng lão đã triệu tập mấy người đệ tử cưng lại, lợi dụng công pháp bí mật rút linh hồn của bọn họ ra, dùng vật chứa để cất giữ, sau đó bèn rơi vào trạng thái ngủ say.

Cho đến hơn hai nghìn năm sau, linh hồn của anh ta mới thức tỉnh, đồng thời nhập vào cơ thể của người khác, tìm cơ hội hoàn thành kế hoạch mà năm xưa Thái Thượng trưởng lão giao cho bọn họ.

Nói một cách chính xác, đúng là Vân Nhất Trì còn sống, nhưng ngoại hình đã khác.

Nhưng Phương Vỹ Huyền ở trước mắt lại hoàn toàn giống với tướng mạo của anh năm xưa, thậm chí còn không có dấu hiệu già đi!

Hơn hai nghìn năm đó! Hơn hai nghìn năm ròng rã!

Thời gian như vậy, ngay cả tảng đá cứng rắn nhất cũng sẽ bị phong hóa, huống hồ là con người?

Phương Vỹ Huyền chỉ là một tu sĩ Luyện Khí kỳ cỏn con, cũng đâu phải thần tiên.

Tại sao anh có thể trường sinh bất lão?

“Nói cho tôi biết, cung Tử Viêm còn có bao nhiêu người tồn tại như vậy? Còn nữa, kế hoạch khôi phục cung Tử Viêm, cụ thể là gì?” Phương Vỹ Huyền mở miệng hỏi.

Nghe thấy hai câu hỏi này, Vân Nhất Trì chấn động trong lòng!

Sao Phương Vỹ Huyền lại biết đến cả kế hoạch khôi phục?

Năm xưa, kế hoạch này được lập ra chính là vì tránh Phương Vỹ Huyền đuổi cùng gϊếŧ tận!

Đây đúng là nhân quả tuần hoàn!

Thái Thượng trưởng lão cho rằng nhờ vào việc linh hồn ngủ say là có thể giữ lại mồi lửa, hai nghìn năm sau khôi phục lại sự huy hoàng của cung Tử Viêm!

Nhưng không ai ngờ rằng, ngày hôm nay của hơn hai nghìn năm sau, Phương Vỹ Huyền vẫn chưa chết!

Hơn nữa Phương Vỹ Huyền còn tìm đến những linh hồn thức tỉnh như bọn họ!

“Không được, dù thế nào cũng không thể nói ra!” Vân Nhất Trì quyết định trong lòng.

Đây là kế hoạch nhảy qua hơn hai nghìn năm của cung Tử Viêm bọn họ, tuyệt đối không thể thất bại!

Hôm nay anh ta có thể chết, nhưng tuyệt đối không thể để lộ bất kỳ tin tức gì!

“Tôi biết anh sẽ không nói.” Phương Vỹ Huyền cười lạnh, vươn tay ra, nhẹ nhàng chạm một cái lên trán Vân Nhất Trì.

Vân Nhất Trì vốn không có cách nào phản kháng.

Đầu ngón tay lóe lên vệt trắng, thần thức của Phương Vỹ Huyền đi vào bên trong hồn phách của Vân Nhất Trì.

Mà lúc này, trí nhớ của Vân Nhất Trì sẽ mặc cho anh kiểm tra.

Trong trí nhớ của Vân Nhất Trì, Phương Vỹ Huyền nhìn thấy một lão già râu tóc bạc trắng, khuôn mặt khô héo.

Nhìn thấy lão già này, trong lòng Phương Vỹ Huyền chấn động.

Đây chính là Thái Thượng trưởng lão của cung Tử Viêm, năm xưa đã quyết đấu đến giây phút cuối cùng với anh.

“Sau ngày hôm nay, các con sẽ rơi vào trạng thái ngủ say, có lẽ sẽ thức tỉnh vào hơn hai nghìn năm sau. Đến lúc đó, các con phải nhanh chóng tìm một cơ thể thích hợp, đồng thời thăng cấp đến tu vi Nguyên Anh kỳ. Chỉ có đến tu vi Nguyên Anh kỳ, các con mới có thể thôi thúc đá thần của tông môn, từ đó khôi phục tất cả những truyền thừa của cung Tử Viêm chúng ta… Ta sẽ giao viên đá thần của tông môn cho Đại sư huynh của các con. Đại sư huynh sẽ thức tỉnh trước các con. Đợi sau khi các con tỉnh dậy, tu vi đạt tới Nguyên Anh kỳ, Đại sư huynh sẽ chủ động liên hệ với các con…”

Nhớ tới đây, hình ảnh đã rất mờ nhạt.

Rất hiển nhiên, Vân Nhất Trì lúc đó đã lâm vào trạng thái nửa ngủ say.

Trí nhớ sau đó trở nên vô cùng mờ nhạt, khó mà thấy rõ ràng.

Phương Vỹ Huyền nhíu mày, tiếp tục nhớ về trước.

Anh cần phải biết, Đại sư huynh trong miệng của Thái Thượng trưởng lão trông như thế nào.

Rất nhanh, anh đã tìm được đoạn trí nhớ có liên quan đến vị Đại sư huynh kia ở trong trí nhớ của Vân Nhất Trì.

Là một người đàn ông có dáng dấp bình thường, tu vi Hóa Thần kỳ, tên là Giang Tôn Đình.

Nhưng những tin tức này cũng không có giá trị gì.

Bọn họ chỉ giữ lại được linh hồn, cho dù bây giờ thức tỉnh cũng đã nhập vào người khác, bất kể là ngoại hình hay tu vi đều hoàn toàn khác biệt.

Tin tức duy nhất có giá trị là, linh hồn của Giang Tôn Đình thức tỉnh trước mấy người Vân Nhất Trì.

Đồng thời, Giang Tôn Đình còn có cách liên hệ với những linh hồn thức tỉnh khác.

Mà từ trí nhớ của Vân Nhất Trì có thể thấy, bản thân Vân Nhất Trì cũng không có bất kỳ phương thức nào để liên hệ với những linh hồn khác, bao gồm Đại sư huynh Giang Tôn Đình.

Phương Vỹ Huyền lướt đại qua trí nhớ của Vân Nhất Trì, chuẩn bị rút thần thức ra.

Nhưng ngay tại lúc này, anh để ý thấy trong một đoạn trí nhớ có xuất hiện một bóng hình quen thuộc.

Đây là ở trước cổng Thiên Đạo Môn, một người phụ nữ toàn thân đẫm máu đang dùng ánh mắt kiên định mà dứt khoát nhìn kẻ địch trước mặt.

Giây phút nhìn thấy người phụ nữ này, trái tim phủ bụi đã lâu của Phương Vỹ Huyền đột nhiên chấn động một cái.

Lãnh Hoa Tinh.

Chính là người phụ nữ có tướng mạo giống với Cơ Hiểu Nguyệt đến tám phần.

Chính là người phụ nữ vì một lời hứa mà bảo vệ cổng Thiên Đạo Môn giúp anh cho đến khi bỏ mình!
« Chương TrướcChương Tiếp »