Năm gã đàn ông vây xung quanh, trên mặt tên nào cũng nở một nụ cười nham hiểm.
“Người đẹp, đêm hôm khuya khoắt mà em lại ăn mặc như thế này đến quán bar, chẳng lẽ không phải muốn tìm đàn ông sao? Bây giờ bọn anh cung cấp dịch vụ miễn phí cho em, coi như em được hời rồi!” Một gã có râu quai nón vừa cười vừa nói.
Nghe thấy câu này, sắc mặt Đinh Thanh Trúc hơi thay đổi, men say trong mắt cũng giảm bớt.
“Các người mau tránh ra!” Đinh Thanh Trúc nói một cách tức giận.
“Người đẹp à, có phải em chướng mắt bọn anh không? Em đừng trông mặt mà bắt hình dong, làm chuyện kia quan trọng nhất không phải là khuôn mặt, mà là sự bền bỉ…” Một tên vừa cười vừa nói một cách hèn hạ.
Gã ta vừa nói câu này, bốn tên còn lại cũng bắt đầu cười ha ha.
Lúc này đã gần mười hai giờ đêm, trên con đường này vẫn còn rất nhiều người đi bộ và người đang ăn khuya.
Nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, không một ai có ý định bước tới ngăn cản, thậm chí nhiều người còn cảm thấy thú vị, trên mặt mang theo nụ cười theo dõi diễn biến của sự việc.
Năm gã kia là lưu manh ở con đường này, người biết bọn họ đều không dám trêu chọc đến bọn họ.
Hơn nữa, ở trong mắt người khác, Đinh Thanh Trúc xuất hiện ở một nơi như thế này vào lúc này, rõ ràng là cô ấy cũng không phải loại phụ nữ đàng hoàng gì, bị đàn ông để mắt tới cũng là chuyện bình thường, thậm chí có thể nói là đáng đời.
“Người đẹp à, đến đây đi, đừng ngại…” Gã đầu trọc cầm đầu nhếch miệng cười, đưa tay về phía Đinh Thanh Trúc.
Khuôn mặt Đinh Thanh Trúc tái mét.
Cô ấy lại nhìn về phía Phương Vỹ Huyền, thấy Phương Vỹ Huyền vẫn đang ngồi đó ăn, giống như hoàn toàn không có ý định ra tay giúp đỡ.
Nhưng rõ ràng là Phương Vỹ Huyền đã nhìn thấy cô ấy!
Đinh Thanh Trúc cắn môi, dùng hết sức đẩy người đàn ông trước mặt ra, sau đó chạy đến chỗ Phương Vỹ Huyền.
Cô ấy đang đi giày cao gót, khi sắp chạy đến trước mặt Phương Vỹ Huyền thì lại không cẩn thận bị trẹo chân ngã xuống đất, đau đến mức rên một tiếng.
Năm gã đàn ông cười một cách dâʍ đãиɠ, đi chậm về phía Đinh Thanh Trúc.
Đinh Thanh Trúc ngẩng đầu, phát hiện Phương Vỹ Huyền vẫn đang cúi đầu ăn, cô ấy khẽ nói: “Phương Vỹ Huyền, giúp tôi…”
Phương Vỹ Huyền ăn hết mì trong đĩa, sau đó nhìn về phía Đinh Thanh Trúc.
Lúc này Đinh Thanh Trúc vẫn đang ngồi dưới đất, ôm lấy mắt cá chân trái, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt xinh đẹp hiện lên vẻ cầu xin.
Năm tên lưu manh đã đi tới chỗ Đinh Thanh Trúc.
“Người đẹp à, không đi được sao? Các anh đưa em đi nghỉ ngơi nha, thời gian cũng không còn sớm nữa.”
“Anh thích nhất là kiểu con gái đanh đá như em đấy.”
“Bọn anh nhất định sẽ cố gắng yêu thương em…”
Phương Vỹ Huyền lấy khăn giấy lau miệng, đứng dậy, nói với năm tên lưu manh này: “Mấy người thật là không may mắn, đúng lúc gặp phải tôi.”
“Tên nhóc này, ăn khuya xong rồi thì lăn về nhà ngủ đi, muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Mày cũng không nhìn lại xem bên này có nhiều người như vậy, bọn họ cũng không dám đứng ra giành phụ nữ với bọn tao, một thằng nhóc như mày là cái thá gì chứ?” Gã đàn ông đầu trọc hung ác nói.
“Đúng vậy, mau cút đi, lát nữa ông đây sẽ đánh gãy chân của mày!”
“Mau cút đi, một thằng nhóc lông còn chưa mọc hết cũng học đòi người ta làm anh hùng cứu mỹ nhân sao?”
Bốn gã đàn ông còn lại cũng lên tiếng mắng.
Phương Vỹ Huyền trông giống một học sinh gầy yếu, là kiểu mà mấy tên lưu manh này không coi trọng chút nào.
Những người khác trên phố cũng nhìn Phương Vỹ Huyền với vẻ khôi hài.
Là đầu óc của tên nhóc này không được tốt hay là bị sắc đẹp mê hoặc, vậy mà lại dám làm anh hùng trước mặt năm tên lưu manh kia, đây chẳng phải là đang tìm cái chết sao?
Phương Vỹ Huyền thở dài rồi nói: “Tôi cũng không may mắn, gặp phải mấy người.”
“Mẹ kiếp, nói nhiều thế, ông đây kêu mày cút!” Ánh mắt của tên đầu trọc trở nên dữ tợn, tiến lên hai bước, đá vào bụng Phương Vỹ Huyền!
Phương Vỹ Huyền đưa tay bắt lấy cái chân này, kéo về phía trước, tên đầu trọc lập tức mất trọng tâm, ngã xuống đất.
“Mày dám đánh lại? Mẹ kiếp!” Một tên tức giận mắng, lao về phía Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền kéo chân tên đầu trọc, ném gã về phía trước.
“Bụp!”
Thân thể của tên đầu trọc va vào ba người kia, khiến bọn chúng cùng nhau bay ra, nặng nề ngã xuống đất, tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục.
Còn một tên lưu manh khác đi vòng ra sau lưng Phương Vỹ Huyền, cầm lấy một chai bia trên bàn, dùng sức đập vào sau đầu của Phương Vỹ Huyền.
Phương Vỹ Huyền không quay đầu lại, đưa khuỷu tay ra phía sau đỡ lấy.
“A…”
Tên lưu manh đau đớn kêu một tiếng, bay ngược ra xa mấy mét, ngã xuống đất, chai bia cũng theo đó vỡ nát trên mặt đất.
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, năm tên lưu manh đã bị Phương Vỹ Huyền đánh ngã xuống đất, kêu gào thảm thiết.
Những người xung quanh đang chờ xem Phương Vỹ Huyền bị đánh đều sửng sốt, nhìn về phía Phương Vỹ Huyền với vẻ không thể tin được.
Thanh niên này… Sao có thể đánh giỏi như vậy?
…
Phương Vỹ Huyền cúi đầu nhìn thoáng qua Đinh Thanh Trúc rồi nói: “Cô Đinh, rắc rối đã được giải quyết rồi, em đi đây.”
Phương Vỹ Huyền nói xong xoay người chuẩn bị rời đi.
“Phương Vỹ Huyền, đợi đã…” Đinh Thanh Trúc gọi Phương Vỹ Huyền lại.
Phương Vỹ Huyền dừng bước.
“Chân của tôi bị trật rồi, không thể đi được…” Đinh Thanh Trúc nói một cách đáng thương.
“Thì sao?” Phương Vỹ Huyền hơi cau mày hỏi.
“Em có thể đưa tôi về được không? Xung quanh đây không an toàn…” Đinh Thanh Trúc vừa nhìn Phương Vỹ Huyền chằm chằm vừa nói.
Phương Vỹ Huyền thở dài, nắm lấy cánh tay của Đinh Thanh Trúc, đỡ cô ấy đứng dậy.
Sau đó dưới ánh mắt ghen tị và hâm mộ của những người khác, Phương Vỹ Huyền đỡ Đinh Thanh Trúc rời khỏi con đường này.
…
Nhà của Đinh Thanh Trúc ở khu chung cư Đào Nguyên gần đó, có rất nhiều giáo viên của trường trung học Giang Hải cũng sống ở nơi này.
Phương Vỹ Huyền đỡ Đinh Thanh Trúc đi đến cổng khu chung cư.
“Ở đây chắc là an toàn rồi nhỉ?” Phương Vỹ Huyền nói, định buông tay ra.
Nhưng Đinh Thanh Trúc lại ôm chặt lấy cánh tay của Phương Vỹ Huyền, nói: “Tôi, chân trái của tôi thực sự rất đau, không thể đi được.”
“Em cũng đã đỡ tôi đến đây rồi, đỡ tôi đi lên lên lầu luôn đi.” Đinh Thanh Trúc nói với giọng hơi làm nũng.
Phương Vỹ Huyền bất đắc dĩ, đành phải đỡ Đinh Thanh Trúc đi vào khu chung cư.
“Phương Vỹ Huyền, tốt xấu gì tôi cũng là giáo viên tiếng Anh hiện tại của em, muốn em giúp một chút, sao trông em miễn cưỡng thế hả? Em không sợ tôi cố ý cho em điểm thấp vào kỳ thi tới sao?” Đinh Thanh Trúc nói với giọng hơi bực bội.
Phương Vỹ Huyền không nói gì, đỡ Đinh Thanh Trúc đi thang máy lên lầu, sau đó đỡ cô ấy đến cửa nhà.
“Bây giờ em có thể đi được chưa?” Phương Vỹ Huyền hỏi.
“Tối nay em đã giúp tôi một chuyện lớn như vậy, dù sao tôi cũng phải mời em uống tách trà đã, hơn nữa ngày mai cũng là cuối tuần, không cần phải đến trường, em cũng đừng vội về nhà như vậy.” Đinh Thanh Trúc nói, sau đó mở cửa ra.
Quả thực Phương Vỹ Huyền có hơi khát, vì vậy anh bước vào.
Đây là một căn nhà nhỏ chưa đến một trăm mét vuông, trang trí trong nhà cũng rất tinh tế, đồ dùng trong nhà đầy đủ, trên bệ cửa sổ có đặt vài chậu hoa làm cho không khí trong nhà thoang thoảng hương hoa.
Đinh Thanh Trúc khập khiễng đi đến bên bàn cà phê, bật ấm điện đun nước lên.
Sau đó cả hai ngồi trên ghế sofa, bắt đầu im lặng.
Một lúc sau, Đinh Thanh Trúc nhìn Phương Vỹ Huyền, bỗng nhiên nói: “Phương Vỹ Huyền, có phải em cho rằng tôi thường xuyên ra vào quán bar như vậy thì bản thân cũng chẳng phải là hạng người tốt đẹp gì không?”
Phương Vỹ Huyền không nói gì.
Theo quan điểm của anh, bất cứ ai làm bất cứ điều gì đều là lựa chọn của cá nhân họ, không có tốt hay xấu. Nhưng khi đã lựa chọn, bản thân phải thản nhiên đối mặt với hậu quả.
Việc Đinh Thanh Trúc đến quán bar uống rượu là lựa chọn của chính cô ấy, Phương Vỹ Huyền không tiện đánh giá đúng sai.
Nhưng sau khi cô ấy đi bar, gặp phải phiền phức, lại muốn người khác giúp đỡ cô ấy, đây là chỗ không đúng của cô ấy.
Thấy Phương Vỹ Huyền không lên tiếng, bỗng nhiên Đinh Thanh Trúc cười nói: “Thực ra tôi cũng không biết mình muốn làm gì, tôi biết nếu tôi đến quán bar thì sẽ bị mấy gã đàn ông đó để mắt tới, tôi biết đối với phụ nữ mà nói, say rượu rất nguy hiểm… Nhưng mà tôi…”
Vừa nói khóe mắt của Đinh Thanh Trúc hơi ửng đỏ, cũng không nói thêm gì nữa.
Gần đây tâm trạng của cô ấy rất chán nản.
Bởi vì sự sắp xếp trong nhà mà cô ấy sắp mất đi tự do, từ bỏ lý tưởng, hoàn toàn trở thành một con chim trong l*иg.
Cô ấy đến quán bar một mình hết lần này đến lần khác chính là muốn để bản thân hoàn toàn phóng túng một lần trước khi cô ấy mất tự do hoàn toàn, cũng là để trả thù những người lớn trong gia đình đã không tôn trọng ý kiến của cô ấy.
Nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt vô cùng dâʍ đãиɠ của những gã đàn ông muốn tiếp cận cô ấy, cô ấy lại hối hận.
Cô ấy không muốn khiến bản thân trở nên ti tiện như vậy.
Nhưng nếu như bây giờ không làm gì cả thì sau này sẽ không còn cơ hội để làm như vậy nữa.
Tâm trạng của cô ấy vô cùng mâu thuẫn.
Chỉ có rượu mới có thể khiến cô ấy tạm thời quên đi những muộn phiền này, làm tê liệt suy nghĩ và giải tỏa nỗi phiền muộn trong lòng.
Nước đã sôi nhưng Đinh Thanh Trúc lại chìm vào thế giới nội tâm của chính mình.
Phương Vỹ Huyền rót cho mình một cốc nước, uống hết, sau đó đứng dậy nói: “Cô Đinh, em đi trước đây.”
Anh có thể nhận ra tâm trạng của Đinh Thanh Trúc không tốt, có lẽ đã gặp phải một chút khó khăn.
Nhưng anh và Đinh Thanh Trúc cùng lắm cũng chỉ được tính là có quen biết mà thôi, không đến mức có thể kể ra chuyện trong lòng.
Vì vậy anh không có hứng thú với chuyện riêng của Đinh Thanh Trúc.
Nghe thấy giọng nói của Phương Vỹ Huyền, Đinh Thanh Trúc lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn Phương Vỹ Huyền, đôi mắt xinh đẹp khẽ chuyển, giống như đang suy nghĩ điều gì đó.