14.
Lúc Lục Nhận nói với ta, hắn muốn đi xin thái tử tứ hôn, ta đã cản hắn."
Tính tình của Tiêu Hoài như thế, làm sao có thể đồng ý?
Nhưng Lục Nhận lắc đầu, nắm chặt tay ta.
"A Ngu đừng lo lắng, ta có cách."
"Có mấy lời, sớm muộn cũng phải nói ra."
"Nếu như Thái tử đồng ý hôn sự của Lục Nhận và Thẩm Ngu, Lục gia nguyện giao ra binh quyền. Chuyển đến Phương Nam sống, từ đó sẽ không đặt chân đến kinh thành nữa."
Tiêu Hoài lùi ra sau một bước.
A!
Hắc liếc nhìn ra rồi nhìn Lục Nhận, khóe miệng nhếch lên.
Điều kiện này đương nhiên không đủ để làm lay lòng hắn.
Binh quyền của Lục gia sớm muộn cũng phải thu về. Cho dù không phải hiện tại thì cũng không tới mấy năm nữa.
Lục Nhận đương nhiên cũng biết. Trọng điểm của hắn là ở vế sau.
"Thần có chứng cứ Thái phó kết bè kết cánh, âm mưu tạo phản."
Trọng lượng của lời nói này quá nặng.
Ngay cả người như ta không quan tâm chính sự cũng đều biết, người Tiêu Hoài muốn trừ bỏ nhất chính là Thái phó."
Tuy rằng Thái phó đồng ý bỏ quyền dưỡng lão. Nhưng thế lực trong kinh thành rắc rối phức tạp.
Dù ông ta không ở trên triều thì còn những vị quan mà ông ta cất nhắc, ai dám chắc sẽ không tiếp tục nghe theo Diệp gia đây?
Đây cũng là điều bề trên sợ nhất. Hắn muốn thiên hạ này toàn bộ là của họ Tiêu mà không phải bị người khác nắm giữ như hiện tại.
"Lục Nhận, đây là giao dịch sao?"
Phải rất lâu sau Tiêu Hoài mới phun ra một câu như vậy.
Dùng một lời tứ hôn để đổi lại cho hắn một triều đình an ổn. Lục gia sẽ cùng hắn liên thủ để xóa bỏ đi quyền thế thịnh vượng của Diệp gia. Sau khi xong việc cũng sẽ giao ra binh quyền.
Hắn cũng không cần lo lắng bất cứ thứ gì. Có thể thuận lợi đăng cơ làm hoàng đế, nắm lấy thiên hạ của mình trong tay.
"Lục gia nhà ngươi đồng ý?"
"Cuộc giao dịch này, ta được lợi rồi"
Hắn nói xong lại cười lớn. Cứ như trên đời này sao lại có người ngu ngốc như Lục Nhận.
Nhưng nụ cười đó nhìn thật cô đơn. Giống như một vị chí cao tại thượng đang cười ngụy trang dáng vẻ cô đơn của mình.
Hắn vuốt lấy tờ giấy tứ hôn. Cũng không nhìn tới ta nữa.